Không biết đã ngủ được bao lâu, Vũ Phi chỉ cảm thấy
toàn thân đau nhức, nhìn dấu tích “yêu thương” của Thạnh Hạo còn lưu lại trên
người, gương mặt nhỏ chợt ửng hồng, nhớ lại lúc cuồng nhiệt với Thạnh Hạo, bất
giác cổ họng khô rát, toàn thân nóng bừng.
“Hoàng hậu, người tỉnh rồi.” Thúy Thúy thấy Vũ Phi ngủ
dậy, liền vui mừng cười.
“Thúy Thúy, tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
“Nương nương, người đã ngủ suốt một ngày một đêm rồi,
mau tắm rửa thay đồ rồi còn đến thỉnh an thái hậu.” Chết rồi, sao lại ngủ quên
được cơ chứ, quên phải đi kính trà thái hậu a.
“Thúy Thúy, sao không gọi tôi dậy a? Lần này thì chết
rồi!” Vội vàng xuống giường, phần dưới của cơ thể sưng đau đến nối không dám
xuống giường.
“Nương nương, là hoàng thượng dặn không cho gọi người
dậy, nói người muốn dậy lúc nào cũng được, rồi cho người thông báo hoàng thượng
và nương nương sẽ cùng đi kính trà, còn dặn em nói lại với nương nương, thái
hậu đối với mọi người rất thân thiết nhã nhặn, sẽ không vì đến kính trà muộn mà
không vui đâu, người đừng lo lắng.” Nói rồi đỡ Vũ Phi xuống giường.
Nghe Thúy Thúy nói, nỗi lo trong lòng cũng giảm đi vài
phần. Thạnh Hạo thực ra rất chu đáo, hiểu được tâm tư của phụ nữ.
“Mẫu hậu, hài nhi và Phi Nhi đến muộn, xin người tha
tội.” Vũ Phi đi bên cạnh cũng ngại ngùng cúi đầu.
“Không sao, không sao, Hạo Nhi con đưa nhi nương ngoan
của ta đến thăm ta, ta làm sao lại trách tội chứ.”Nghe thấy lời nói hiền từ của
thái hậu, Vũ Phi lập tức quỳ xuống, lấy trà cung nữ bên cạnh đưa cho, vui vẻ
nói:” Tạ ơn mẫu hậu khoan dung, mời mẫu hậu dùng trà, đều tại con ham ngủ, lần
sau sẽ không như vậy nữa.”
Nha đầu này quả là chân thành dễ thương, không giống
với các phi tử khác. Từ hôm gặp cô ở hoa viên, trong lòng đã thích cô rồi,
không ngờ lại thực sự trở thành người một nhà, Hạo Nhi quả nhiên là có mắt nhìn
người.
Cầm cốc trà, tư thái phong nhã uống một ngụm: “Được
rồi, đứng lên đi nha đầu, con nhìn kĩ xem, có nhận ra ai da không?”
Vũ Phi chớp chớp mắt, xem xét cẩn thận một hồi, “A, là
người ư!” Vũ Phi vừa đứng lên lại lập tức quỳ xuống: “Mẫu hậu, con xin lỗi, là
Vũ Phi không có mắt, tưởng rằng người không nói được, lại còn, còn…” “Còn vẽ
cho ta một bức tranh, ai da vô cùng thích a, là hôm đó ai da cấm ngữ, mới làm
con hiểu lầm, nên sao có thể trách con được, mau bình thân.”
Thạnh Hạo bên cạnh nghe không hiểu gì, thấy thái hậu
thích thú nắm tay Vũ Phi từ từ đi ra cổng Trúc Lâm, Thạnh Hạo liền đuổi theo,
“Mẫu hậu sao lại bỏ rơi nhi thần, có Phi Nhi của người rồi, thì có thể vứt bỏ
lão công bất cố của mình a!”
Nói rồi ba người cùng cười vui vẻ, thật là một bức
tranh hạnh phúc.