Một tháng sau,Vũ Phi cũng không thèm để ý đến Thạnh
Hạo, cho dù anh nói gì, làm gì, cô cũng đều coi anh như không khí.
Không khóc, cũng không cười, nói mấy câu với Thúy Thúy
cũng hiếm thấy. Đồ ăn thức uống vẫn được đưa đến như thường, giống như người
không có linh hồn vậy.
Hôm ấy, Thạnh Hạo đến thăm Vũ Phi, từ xa đã nghe thấy
tiếng đàn violon ai oán thê lương, khiến người nghe kích động muốn khóc. Vũ
Phi, có phải nàng đang chống lại ta không? Nàng đối xử với ta như vậy sao?
Khúc “Sảnh Nữ U Hồn” (âm hồn người đẹp) nói
lên rằng Vũ Phi vô cùng đau buồn và uất ức, nước mắt làm mờ cả hai mắt, chỉ có
chiếc violon trong tay cứ không ngừng tiếp tục kéo. Nàng gầy quá, nhìn đôi mắt
u sầu của nàng, chàng biết nàng sẽ không bao giờ còn là Vũ Phi của ngày xưa
nữa.
Nếu như ở lại nơi đây khiến nàng đau khổ như vậy, vậy
thì, Vũ Phi, ta để nàng được tự do.
“Phi Nhi, đủ rồi, đừng tự làm khổ mình nữa, ta đồng ý
để nàng xuất cung, khi nào nghĩ thông rồi, thì trở về. Chỉ xin nàng tự chăm sóc
tốt cho mình.” Nói rồi để lại một tấm lệnh bài, quay người rời đi.
Chỉ một mình rời hoàng cung, không đem theo bất kì một
đồ vật nào, cũng không để lại một câu. Cứ như thể đem theo hết cả hồi ức, cả
vết thương lặng lẽ ra đi.
Lén nhìn nàng ra đi, con tim Thạnh Hạo trống rỗng. Phi
Nhi, những ngày không có nàng ta phải làm sao đây.