Đưa tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt lún phún râu của
Thành Hạo, chủ động hôn lên môi anh, Thành Hạo, anh biết là em sống cũng chẳng
tốt hơn anh, em cũng rất nhớ anh, nhớ vô cùng. Nhớ đến nỗi con tim tan nát, nhớ
đến nỗi nước mắt cạn khô.
Nụ hôn nhẹ nhàng lại một lần nữa châm lên ngọn lửa dục
vọng đang cố đè nén của Thành Hạo, một khi phát ra thì không thể kiềm chế được.
Khi tay ngón tay anh lướt trên cơ thể cô, cô mới biết thì ra mình lại khát khao
tình yêu của anh như thế.
Phi Nhi của chàng vẫn đẹp như vậy, không, còn đẹp hơn
trước, lần này, chàng sẽ không bao giờ buông nàng ra nữa, cho dù phải trói,
cũng sẽ trói nàng về.
“Cùng ta hồi cung nhé, Phi Nhi.” Thành Hao ôm lấy Phi
Nhi, vẻ mặt chờ đợi.
“Thành Hạo, cho em chút thời gian được không, để em
suy nghĩ cho kĩ đã đươc không?”
Hiểu Phi Nhi quá rõ, không muốn dồn ép nàng, để tránh
nàng lại bỏ đi, cũng không cần phải nói nhiều nữa. Cười gian tà, tay lại không
ngừng hành động.
Ở trên giường ba ngày liền, ngay cả cơm canh cũng do
Tiểu Khả và Tiểu Ái bưng đến tận phòng. Làm mặt Vũ Phi đỏ rực, không dám ngẩng
đầu. Nhìn dáng vẻ bối rối của Phi Nhi, liền ra lệnh: “Hầu hạ tiểu thư tắm gội
thay y phục.” Cuối cùng thì cũng được tự do, nhìn Thạnh Hạo bằng ánh mắt cảm
tạ, những ngày tiếp sau đó, hoặc là hai người ở trong viện náo loạn, hoặc là
mời Duệ Ngữ, Dạ Hàn đến cùng ăn cơm.
Thoắt cái đã ở nước Tinh Thần hơn hai mươi ngày rồi,
quyết đi ra ngoài dạo chơi, xem xem Dạ Hàn trị vì nươc Tinh Thần như thế nào.
Ngày hôm sau, mặt trời chói lọi, không có một bóng
mây, trên đường phố, xe cộ nườm nượp, dòng người huyên náo, quả là náo nhiệt.
Bốn nam một nữ đi trên phố, thu hút vô số con mắt kinh
ngạc, dù là nam hay nữ, già hay trẻ, nhìn thấy đều dừng bước, từ trước đên nay
chưa bao giờ nhìn thấy công tử nào anh tuấn như thế cũng chưa từng thấy nữ tử
nào xinh đẹp như vậy, mà hôm nay mọi người đều đã nhìn thấy rồi.
Đại ca và đại tẩu quả là xứng đôi, cũng nhìn ra nhị ca
thích đại tẩu, nếu không biết nàng là người phụ nữ của đại ca, có lẽ ta cũng
khó mà kìm nén được.
Vũ Phi, chỉ cần nhìn thấy nàng vui vẻ là ta yên tâm
rồi, Thành Hạo, hy vọng huynh có thể trân trọng Vũ Phi, đừng để nàng ấy phải
chịu tổn thương thêm nữa, cũng đừng để nàng ấy vì huynh mà đau lòng rơi lệ nữa.
Trông thấy hoàng thượng và hoàng hậu hòa hợp thì tốt
quá rồi, nếu Thúy Thúy biết nhất định cũng sẽ rất vui. Phong Nhẫn nhìn gương
mặt cười vui vẻ của chúa công, cũng vui lây.
“Bốn vị đại soái ca đến quán trà trước đợi ta, ta tiện
thể đến đưa bản thiết kế cho của hàng thời trang, rồi sẽ về ngay.” Vũ Phi nói
với bốn người.
“Vậy được, để Phong Nhẫn đưa nàng đi, nếu không ta
không yên tâm.” Tiếnn Thạnh Hạo nũng nịu dịu dàng làm cho mọi người đều giật
mình.