Cả đêm ngủ ngon, mở mắt nhìn xung quanh, thật là oách
a, rèm lụa màu hồng, sờ vào cột dát vàng, còn khắc hình long phượng, hoa mẫu
đơn trên chiếc thảm đỏ rực rỡ bắt mắt, các vật dụng được bày đều làm từ gỗ
thông đỏ. Nhà của tên đại háo sắc này thật là xa xỉ a.
Kéo chăn ra, chuẩn bị xuống giường, phát hiện áo ngủ
trên người đã được thay, a, không phải là tên đại háo sắc đó đã “đổi” mình luôn
rồi chứ, thảm rồi, chẳng lẽ đều bị hắn thấy hết rồi.
“Tiểu thư, tiểu thư tỉnh rồi, để nô tì hầu hạ tiểu thư
tắm rửa thay y phục.” A hoàn cung kính nói.
“Đây là đâu? À còn tối hôm qua ai thay quần áo cho
tôi? Cô tên là gì?” Một chuỗi câu hỏi được ném ra.
Nhìn vị tiểu thư trước mặt, không những xinh đẹp cao
quý, ngay cả tiếng nói cũng vô cùng dễ nghe, không giống dáng vẻ nịnh nọt của những
nô tì nương nương khác, trong lòng có thiện cảm với vị chủ nhân mới này.
“Bẩm tiểu thư, đây là hoàng cung, nơi tiểu thư đang ở
là Phi Vũ cung, đêm qua đích thân hoàng thượng ôm tiểu thư đến đây, y phục là
do nô tì Thúy Thúy giúp tiểu thư thay.” Thúy Thúy cười he he trả lời.
Hoàng cung,? Hoàng thượng,? Phi Vũ cung? Cô ta nói là
hoàng cung chứ không phải là nhà của Hạo công tử, hoàng thượng không phải là
tên đại háo sắc đó chứ, đây là đại họa giáng xuống đầu a, mình không những mắng
hắn, lại còn đánh hắn nữa. Thiên a… bất kính với hoàng thượng phải chặt đầu a,
thậm chí là chu di cửu tộc a!
“Tiểu thư, tiểu thư sao thế? Nô tì hầu hạ tiểu thư tắm
rửa hay y phục nhé.” Nghe thấy tiếng Thúy Thúy gọi mới an thần trở lại, hừ,
liều một phen, phó mặc cho trời vậy.
Chải chuốt trang điểm xong, nhìn vào trong gương, cũng
thấy hài lòng. Thúy thúy suýt xoa khen:
“Tiểu thư, tiểu như thật là xinh đẹp a, còn đẹp hơn cả
Yến Nhiên nương nương nữa. Lát nữa hoàng thượng thấy, nhất định sẽ rất vui.”
“Thúy Thúy, sau này lúc không có người ngoài thì đừng
xưng nô tì nô tì nữa, tôi không phải là phi tử của hoàng thượng, cũng không
phải là chủ nhân của cô, tôi chỉ tạm thời sống ở đây vài ngày, nên cô cũng
không cần động một cái là hành lễ, tất cả các lễ nghi phiền toái đều miễn đi. Được
không?”
“Vâng, tiểu thư, nô tì biết rồi, không, không phải nô
tì, là Thúy Thúy biết rồi.” Bất giác cười ngọt ngào.