“Ma mi a, các ca ca bắt nạt con và Tử Ngưng.” Một cô
bé đáng yêu mách với một thiếu phụ.
“Thành Tử Hàm!”
“Thành Tử Ngạo!”
“Mau lại đây.” Hai thiếu phụ xinh đẹp đồng thời cất
tiếng gọi.
“Ma mi a, lần sau con không dám nữa.”
“Mẹ a, tha mạng a. ”
“Hoàng hậu nương nương, Yên Nhiên phúc tấn, hai người
tha cho họ đi.” Một bên Thúy Thúy vội vàng xin tha.
“Không được.” Hai người phụ nữ đồng thanh đáp.
“Hoàng nãi nãi, mau cứu chúng cháu a!” Thấy cứu binh
đến trước mặt, hai cậu bé khôi ngô vội vàng gọi to.
Trông thấy phía trước loạn thành một phiến, hai người
đàn ông nhìn nhau cười quay người chạy trốn.
“Hạo Nhi, Hách Nhi, hai cháu muốn đi đâu a.” Thái hậu
thấy họ quay người muốn chạy, lập tức gọi họ lại.
Đành vậy a, con trai không quản được, nương tử không
dám quản, lời của mẹ cũng không dám không nghe.
Đều là tại hai người phụ nữ này, cả ngày bận làm cái
gì mà yo-ga, đắp mặt nạ, ngay cả con trai cũng không quản. Tụ lại với nhau
nghiên cứu xem trang điểm thế nào, nuôi dưỡng con gái thế nào, quả nhiên là
trọng nữ khinh nam.
Không có việc gì thì thảo luộn xem làm sao để xuyên
không trở về, huấn luyện con gái họ trở thành cái gì mà “Ngôi sao lớn quốc tế”,
làm chúng ta cả ngày nơm nớp lo sợ.
“Yên Nhiên này bị Vũ Phi nhà huynh làm hư rồi!” Thành
Hách bó tay nhìn Thành Hạo.
“Nhưng Yên Nhiên bây giờ lại rất đáng yêu.” Thành Hạo
nhận xét.
“Này, huynh đừng có ý gì với Yên Nhiên đó nhé, nàng đã
là nương tử của đệ rồi.” Thành Hách lo lắng nhìn Thành Hạo.
“Yên tâm đi, người Yên Nhiên yêu bây giờ là đệ, với
lại ta cũng chỉ yêu duy nhất Vũ Phi thôi. Đệ đường đường là vương gia nước Xích
Nhật, là giáo chủ tà giáo nổi tiếng giang hồ, sao lại trở nên nhỏ nhen như thế
chứ, một câu nói mà đã lo lắng đến mức này.” Thành Hạo đùa nói.
Thấy tình cảm hai anh em tốt như vậy, Vũ Phi và Yên
Nhiên cũng như chị em ruột, nụ cười ẩn hiện trên khuôn mặt thái hậu, con cháu
đầy đàn, gia đình hòa thuận, cho dù trăm năm sau gặp tiên hoàng và muội muội,
bà cũng dễ dàng bẩm báo.
Thấy cả gia đình trước mặt cả ngày cười nói vui vẻ như
vậy, cũng coi như không uổng hai trăm năm công lực của ta cứu họ a, mọi người
quên ta là ai rồi à, ta chính là hồ li Tiểu Bạch, Linh Lung a, tiêu rồi, không
nói nữa, phải tu luyện cho tốt, nếu không bà nội lại cằn nhằn, bị bà bắt gặp ta
lười biếng, là sẽ đưa ra rời hoàng cung, ta làm sao nỡ rời xa Vũ Phi ân nhân
cứu mạng của ta chứ.
“Truyện
hoàn rồi. Cảm ơn mọi người, đây là bộ tiểu thuyết dài hơn 30.000 chữ đầu tiên
của tôi. Cũng có thể là bộ tiểu thuyết cuối cùng, có thể ăn Tết xong sẽ từ chức
về nhà rồi, không đi làm thì cũng không có thời gian viết tiểu thuyết nữa. Từ
đáy lòng chúc mọi người vui vẻ.” (lời tác giả)
Lời
“dịch giả” (hí hửng~ing): Đây không phải là truyện đầu tiên mình bắt tay vào
dịch nhưng lại là bộ truyện đầu tiên hoàn có điều gì thiếu sót hy vọng
được các bạn nhiệt tình góp ý, mình sẽ “nâng cao tay nghề” dần dần ^^! Truyện
hoàn rồi, mình cũng sẽ chú tâm dịch bộ Tiểu Miêu Chúc các bạn luôn
vui vẻ và có những giây phút giải trí thú vị với Mèo Ngố và ngài tổng tài “lòng
dạ xấu xa” nhé! Luv all!