Hoa Sen Nước Chảy

Chương 4: Chương 4




Thôi Vịnh Hà vẫn mở to mắt, nhưng căn bản chuyện gì cũng không nhìn thấy, cho dù có nhìn thấy, nàng cũng không thể hiểu được. Hành động của Phúc Khang An khiến toàn thân nàng run lên, hơi thở xa lạ mà mãnh liệt của hắn hoàn toàn bao phủ lấy nàng. Đã xảy ra chuyện gì? Nàng không rõ. Cảm giác ấm áp, ôn nhu dị thường đó khiến máu toàn thân nàng chảy nhanh hơn, trái tim đập mãnh liệt như đang muốn đánh vỡ lồng ngực để chui ra ngoài.

Cuối cùng... cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Đáng sợ như vậy, lại tốt đẹp như vậy... tốt đẹp đến mức khiến nàng không thể dứt ra được.

Tốt đẹp đến mức làm nàng mất đi năng lực tự hỏi, tốt đẹp đến mức rõ ràng nàng biết đây là chuyện đáng sợ nhất thế gian, nhưng lại yếu đuối không thể động đậy một chút, không thể phân biệt rõ rốt cuộc là vô lực phản kháng hay là cam tâm tình nguyện.

Ôn nhu như vậy, hơi thở ấm áp như vậy, từ người hắn truyền vào cơ thể nàng, hơi thở giao nhau mang theo nhiệt độ cơ thể hai người, lặng lẽ nóng lên. Chính vì hơi thở vô hình ấy, lại khiến hai người hoàn toàn bất đồng hòa thành một thể.

Cuối cùng... cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng nàng loáng thoáng hiểu được, nhưng nàng lại không cam lòng, không muốn hiểu.

Vì sao nàng lại bất động? Vì sao nàng lại không đẩy hắn ra? Vì sao nàng lại không tức giận, không động thủ muốn đánh người?

Không không không, đây không phải nàng.

Đây chính là mơ, nhất định là mơ, chỉ có thể là mơ.

“Tam gia!” Vương Cát Bảo không nhìn thấy cảnh sắc ôn nhu bên trong, trầm trọng chạy đến.

Không phải mơ!

Đây không phải là mơ!

Thôi Vịnh Hà đột nhiên bừng tỉnh, dùng hết sức đẩy mạnh hắn ra, vung tay tặng hắn một cái tát, sau đó nhảy dựng lên xoay người bỏ chạy.

Phúc Khang An không hề cảm thấy đau, ánh mắt vẫn còn bị bao phủ bởi một tầng sương mù, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của Thôi Vịnh Hà dần dần chạy xa, hắn theo bản năng đứng dậy, nhấc chân muốn đuổi theo.

“Tam gia!” Tiếng gọi quen thuộc ngày càng tiến đến gần.

Phúc Khang An thở dài, bất giác nhíu mày, trầm mặt nhìn Vương Cát Bảo không biết điều phá hoại chuyện tốt của hắn vừa chạy vào hoa viên: “Chuyện gì?”

“Nội phủ truyền tin đến, nói đại nhân đã quay về, có việc gấp muốn gặp Tam gia.”

Phúc Khang An nặng nề thở dài, xoay đầu nhìn về phía Hà Tâm Lâu, nhịn không được lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trên môi thấp thoáng xuất hiện ý cười vui vẻ. Hắn không chú ý đến ánh mắt kinh dị của Vương Cát Bảo bên cạnh, xoay người cất bước đi ra ngoài.

Vương Cát Bảo đi theo sau hắn, ngạc nhiên phát hiện, vị công tử mà hắn hầu hạ từ nhỏ này, ngay cả bóng dáng hiện tại dường như cũng lộ ra ý tứ vui mừng.

☆☆☆

Tâm tình của Phúc Khang An thật sự rất vui vẻ, khi ngồi trên ngựa còn cảm thấy cơn gió thổi đến đặc biệt ôn nhu, thiên thượng dương quang đặc biệt sáng ngời, ngày hè oi bức cũng đặc biệt đáng yêu, không hề phát hiện bản thân trên suốt dọc đường đi đều vô thức ngâm nga vài câu ca dao, khiến Vương Cát Bảo sợ tới mức miệng há to hơn cả cái chậu.

Tâm thanh thoải mái, khoái trá như vậy vẫn được bảo trì đến khi hắn tiến vào phủ, nhìn thấy Tể Tướng đương triều, phụ thân của mình, Phó Hằng mới dừng lại.

“Phụ thân?”

Sắc mặt của Phó Hằng đặc biệt trầm trọng, khiến tâm tình của Phúc Khang An cũng dần trầm xuống.

Phụ thân hắn từng là thủ lĩnh của nhiều đại quân, chấp chưởng đại sự cử quốc, chuyện gì đều có thể xử lý ổn thỏa, chưa bao giờ có biểu tình tối tăm như thế này.

“Về rồi thì đi chuẩn bị một chút, nghỉ ngơi mấy ngày, ngươi sắp phải rời kinh tác chiến.” Phó Hằng chỉ thản nhiên liếc hắn một cái, nhưng ngay cả ánh mắt cũng trầm trọng.

“Lại xuất binh? Nhanh như vậy?” Giọng nói của Phúc Khang An lộ rõ vẻ bất mãn, lần xuất binh này không biết sẽ kéo dài bao lâu, đến khi trở về, không biết nữ nhân tính tình nóng nảy kia sẽ đối xử với hắn như thế nào nữa đây? Aiz, thật vất vả mới có được một chút tiến triển như vậy.

“Là do Bạch Liên tà giáo gây chuyện. Tuy rằng ngươi vừa hồi kinh, bắt ngươi xuất binh nhanh như vậy có chút không thích hợp, nhưng lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của Hoàng Thượng sắp đến rồi, đô thành đã rầm rộ chuẩn bị từ lâu, chỉ có thể phái ngươi xuất mã mới có thể cam đoan bất bại, cũng miễn khiến Hoàng Thượng mất hứng.” Ngữ khí của Phó Hằng đều đều, trong ánh mắt đều là vẻ mệt mỏi.

“Phụ thân? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phúc Khang An cuối cùng cũng phát hiện ra biểu tình kỳ quái của phụ thân.

“Hoàng Thượng quyết tâm thiện vị, ta không có cách nào khuyên can được, chỉ sợ sau ngày mừng thọ, Đại Thanh sẽ có Tân quân lên ngôi.”

“Tuổi tác Hoàng Thượng đã cao, lúc này thiện vị hẳn phải là chuyện tốt, phụ thân, tại sao người lại mất hứng như vậy?”

Phó Hằng nhìn con trai của mình, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Phụ thân rất vui, ngươi đi đánh giặc nhiều năm như vậy, tạo dựng công lao sự nghiệp cho chính mình, không màng chức vị, vẫn có thể bảo trì tâm tư quang minh sáng sủa, không giống phụ thân ngươi, trong lòng tràn đầy tâm tư và quyền mưu, cơ mưu.”

Phúc Khang An chưa từng thấy qua bộ dạng uể oải thê lương như vậy của Phó Hằng, thanh âm trở nên vội vàng hơn: “Phụ thân, rốt cuộc là làm sao? Có phải con quá mức vụng về, không làm người hài lòng hay không?”

Phó Hằng nhẹ nhàng thở dài: “Từ xưa vua nào triều thần nấy, chỉ sợ...” Ông chậm rãi hướng mắt ra ngoài, nhìn quanh tướng phủ nguy nga tráng lệ, “ Phó gia ta khó thoát khỏi đại nạn.”

“Phụ thân? Phó gia luôn trung thành với đất nước, làm sao có thể...”

“Cũng là vì thế, một khi có họa tức sẽ đại nạn ngập trời. Ngươi ngẫm lại xem, quan viên trong thiên hạ có bao nhiêu người môn sinh là gia nô Phó gia, đại thần trong triều, có bao nhiêu là do một tay ta đề bạt. Ngay cả trong quân binh, bát kì sớm đã thối nát, nhìn khắp nơi cũng chỉ có mình ngươi có khả năng thống lĩnh quân đội, các tướng lĩnh nổi danh, phần lớn đều do phụ tử ta huấn luyện. Kẻ bề tôi, một khi đạt được vinh hoa phú quý, cũng chính là thời khắc họa diệt tộc xảy ra. Cũng là vì, đương kim Thánh Thượng và ta có tương giao từ nhỏ, tình nghĩa thâm hậu, ngài còn luôn nhớ đến tình nghĩa với cố Hoàng Hậu, Hiếu Hiền Hoàng Hậu, hơn nữa nhiều năm qua ngươi luôn chinh chiến bất bại, cho nên vẫn ưu sủng Phó gia. Nhưng một khi tân quân kế vị, thiên địa sẽ một lần nữa đổi thay. Tân quân đăng cơ, quân chủ thần tử có khả năng uy hiếp, đó là điều tối kị đối với hắn. Huống chi...” Nhìn Phúc Khang An, Phó Hằng trầm giọng cười cười, “ Mặc dù từ nhỏ ngươi đã cùng học hành đọc sách với các vương tử, nhưng trời sinh tâm tính quang minh, không muốn leo lên làm người trong hoàng tộc, đối với họ xưa nay không đủ kính thuận, vì thế có vài vị thân vương, đối với ngươi không thực sự yêu thích. Mấy năm nay, ngươi lập nhiều chiến công, là một viên ngọc quý trong thế hệ cùng tuổi, hào quang vạn trượng, cho dù là hoàng tử sợ rằng cũng có tâm tư ghen ghét với ngươi, một khi nắm trong tay thiên hạ, ghen ghét tích tụ nhiều năm bộc phát, tiền đồ của Phó gia cũng đáng lo ngại.”

Nghe thanh âm ủ rũ của phụ thân, Phúc Khang An ngạc nhiên mà bi ai phát hiện, phụ thân vốn dưới một người trên vạn người, trên đầu nay đã không còn một sợi tóc đen. Mười mấy năm trước, phụ thân vẫn luôn lỗi lạc phong lưu, tuấn tú phiêu dật, không ngờ nay đã già đi nhanh như vậy.

Nhiều năm trước đây, Phúc Khang An không ngừng chinh chiến trên sa trường, tích lũy công huân, hóa ra chẳng qua cũng chỉ là nỗ lực của phụ thân, không muốn hắn vì âm mưu chính sự mà phân tâm, không muốn hắn bất trí vì âm đao ám tiễn.

Uổng cho hắn tự cho mình là thiên chi kiêu tử, hóa ra, hắn thậm chí còn không hiểu được sự đáng sợ của quyền mưu, càng không thể giúp đỡ phụ thân vào lúc này.

Tâm tình của hắn chìm xuống, nghĩ đến chuyện Gia Thân Vương Vĩnh Diễm nhiều lần đã nói rằng hắn “ tiêu xài xa xỉ”, người của Bộ Binh tư nghị rằng hắn huấn luyện ra “ kiêu binh hãn tướng”; nghĩ đến một đám gia nô Phó gia đều trở thành tướng quân, phó tướng; nghĩ đến chuyện mỗi khi trong nhà có chuyện mừng, những tướng quân đến dự tiệc đều mang áo giáp vàng ròng sáng lấp lánh...

Trong một ngày mùa hè nóng bức như thế, Phúc Khang An đột nhiên rùng mình, sống lưng lạnh toát.

☆☆☆

“Aiz!” Sau khi thở dài lần thứ hai trăm lẻ sáu trong ngày hôm nay, Thôi Vịnh Hà lười biếng không muốn động đậy, miễn cưỡng dựa vào lan can, hai mắt không có tiêu điểm nhìn xuống dưới, chuẩn bị há miệng thở dài lần thứ hai trăm lẻ bảy.

Vận Nhu bất đắc dĩ cười một tiếng: “Tiểu thư của ta, Phúc Tam gia lãnh binh đi đánh giặc rồi, người không cần giả bộ lười biếng như vậy nữa đâu.”

Thôi Vịnh Hà hữu khí vô lực xoay mặt nhìn nàng:“ Aiz!”

Vận Nhu cố nén cười, đoan chính ngồi xuống: “Khi ngồi phải nghiêm chỉnh.” Rồi nàng đứng dậy, lượn lờ xung quanh vài bước: “Đi đường đừng tung váy”, hai tay cầm khăn tay, đưa lên che mắt, thản nhiên nở một nụ cười: “Mỉm cười đừng nhe răng. Đây mới là dáng vẻ mà một tiểu thư khuê tú nên có. Người trước kia ngoại trừ luôn cố tình tỏ ra lỗ mãng trước mặt Phúc Tam gia thì ngày thường vẫn luôn giống một tiểu thư, tại sao hiện tại lại lười thành ra như vậy, ngâm thơ cũng không thèm, ngay cả Hồng Lâu Mộng cũng không muốn tranh luận cùng ta.”

Thôi Vịnh Hà buồn bã ỉu xìu rời mắt, không chút khí lực, không chút hưng trí dịu dàng, thậm chí cả hứng thú cãi nhau cũng không có.

Những ngày đầu thu thật không thú vị, vừa buồn vừa nóng, thái dương nàng còn rất đau, cái gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn nghĩ.

Tốt nhất là nhắm mắt lại, ngủ một giấc, vứt tất cả ra khỏi đầu.

Vận Nhu thấy nàng không để ý cũng không sốt ruột, nhẹ nhàng ngồi xuống tự châm cho mình một ly trà, vừa uống vừa nói: “Trời nóng như vậy, không biết Phúc Tam gia chiến đấu thế nào rồi?”

Thôi Vịnh Hà lười biếng rút khăn tay ra, nhắm mắt, lại thở dài một tiếng.

“Không biết lần này đắc thắng trở về, Phúc Tam gia sẽ mang lễ vật gì tới tặng tiểu thư?”

Hai tay Thôi Vịnh Hà không tự giác sử dụng lực, một tiếng rách thanh thúy truyền đến khiến Vận Nhu phải liếc nhìn. Thế nhưng, ngay cả mắt nàng cũng không thèm mở, ngay cả âm thanh chói tai ấy cũng hoàn toàn không nghe được.

“Vô liêm sỉ, ngu xuẩn, trứng thối, vương bát đản, thích cái gì, xin lỗi cái gì, tất cả đều là giả, đều là trêu đùa người ta. Nói những lời như vậy xong, cứ thế không nói một tiếng đã chạy ra ngoài đánh giặc, vương bát đản.” Thôi Vịnh Hà bất tri bất giác lại bắt đầu dùng răng ngược đãi môi mình, “ Ngu ngốc, Thôi Vịnh Hà, ngươi lại còn tin tưởng hắn, bị hắn trêu đùa nhiều như vậy còn tự nguyện tin tưởng hắn.”

Vận Nhu nhìn chiếc khăn tay bị xé thành hai nửa kia, lông mi cũng không thèm nhúc nhích, chậm rì rì nói tiếp: “Chỉ là, nói không chừng, vạn nhất lần này, Phúc Tam gia thua thì sao?”

“Thua là tốt nhất!” Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, Thôi Vịnh Hà nổi giận gầm lên một tiếng.

Vận Nhu nhăn mày, hai tay đưa lên bịt tai lại.

Thôi Vịnh Hà đột nhiên đứng lên, căm giận đi tới đi lui tại chỗ: “Mỗi ngày ta sẽ đều cầu thần bái phật, cầu cho tên hỗn đản kia thua trận, tốt nhất là chết trên chiến trường, vĩnh viễn không trở về luôn.”

Vận Nhu nhìn tiểu thư của mình toàn thân bốc hỏa, nhẹ nhàng lên tiếng: “Cũng không phải không có khả năng, nghe nói người của Bạch Liên tà giáo nơi nơi nói cái gì mà Bạch Liên là thánh mẫu hạ phàm, muốn cứu thế, thay đổi nhân gian, sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền siêu thoát, đạt tới cảnh giới nhân cực lạc chí thiện, vì thế giáo đồ đều lấy thánh mẫu Bạch Liên chết trận làm vinh dự, lâm chiến không sợ chết. Cũng bởi vậy, mỗi lần chúng đi qua, tất cả quan binh đều trở thành bại tướng, Phúc Tam gia tuy lợi hại, khi gặp gỡ địch nhân như vậy sợ cũng khó tránh khỏi nguy hiểm.”

“Nào có đáng sợ như ngươi nói. Những thứ quái lực loạn thần căn bản không thể tin, tất cả đều là gạt người, một nắm tà giáo đồ, há có thể làm dao động sĩ khí chiến đấu của quan quân chứ.” Thôi Vịnh Hà phản bác, một chút cũng không ý thức được bản thân vừa rồi còn cố gắng chờ đợi Phúc Khang An chết trận sa trường.

“Tiểu thư, người chớ quên cuộc khởi nghĩa Khăn Vàng chống lại nhà Hán năm đó. Không phải do tà giáo, không phải do quái lực loạn thần, chính là do nhân dân khởi nghĩa, giết bao nhiêu danh tướng và anh hùng của triều đình. Vạn nhất Phúc Tam gia mã thất tiền đề[1], mã cách khỏa thi, đó cũng là chuyện có thể xảy ra được.” Vận Nhu vừa nói vừa nhợt nhạt cười.

[1] Mã thất tiền đề: ngựa mất móng trước – ý nói vô tình phạm phải sai lầm; mã cách khỏa thi: có nghĩa một phải khi bỏ thân nơi chiến địa, nên lấy da ngựa bọc thây.

Sắc mặt Thôi Vịnh Hà có chút biến đổi, không hề nổi trận lôi đình hay đi tới đi lui nữa mà chỉ đứng tại chỗ ngẩn ngơ, một lúc sau mới rầu rĩ lên tiếng, thanh âm nhỏ hơn trước rất nhiều: “Vừa vặn hợp với tâm nguyện của ta, về sau ta có thể thoát khỏi biển khổ, quay lại cuộc sống tự do rồi.”

Nàng một lần nữa ngồi xuống dựa vào lan can, nhìn về ngọn núi, nhìn về phía tường thành cao vút phía xa, hai tay bắt đầu vân vê mép áo.

Vận Nhu nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài thương thay cho xiêm y của tiểu thư. Bỗng, nàng nhìn thấy một nha hoàn đang lặng lẽ vẫy tay với mình.

Nàng nhẹ nhàng đi qua, nha hoàn nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng một câu nói.

Nụ cười nhẹ nhàng ôn nhu trên khuôn mặt Vận Nhu lập tức biến mất, xoay người nhìn về Thôi Vịnh Hà đang ngơ ngác nhìn về phía tường thành xa xa, thần sắc trở nên trầm trọng.

“Tiểu thư!”

Thôi Vịnh Hà không đáp lại, hồn phách không biết đã bay đến ngóc ngách nào rồi.

“Tiểu thư!”

Vận Nhu gọi lần thứ hai, trực tiếp cúi người nói vào tai nàng, nhưng dù Thôi Vịnh Hà nghe thấy được, nàng vẫn ngồi yên nhìn về phương xa.

“Tiểu thư!” Gọi đến lần thứ ba, thanh âm của Vận Nhu đã lớn hơn rất nhiều.

“Ừ?” Thôi Vịnh Hà theo bản năng đáp lại một tiếng nhưng bản thân cũng không biết là có người đang gọi mình, cũng không biết mình đã đáp lại.

“Phúc Tam gia hồi kinh.”

Thanh âm so với ba tiếng gọi vừa rồi của Vận Nhu còn trầm thấp hơn, nhưng ba chữ “Phúc Tam gia” lại chọc đúng nơi mẫn cảm nhất trong lòng Thôi Vịnh Hà, nàng “a” một tiếng, ngẩng đầu tìm người nói chuyện.

“Phúc Tam gia hồi kinh.”

“Cái gì?” Đầu óc nàng cuối cùng cũng hiểu được nội dung câu nói vừa rồi. Thôi Vịnh Hà kêu lên một tiếng, đưa tay gỡ chiếc trâm trên đầu xuống, xoa tóc loạn lên, luống cuống tay chân làm nhàu váy, xắn tay áo, “ Ai nha, sao không nói sớm, mau, mau giúp ta lau hết son phấn đi.”

Thôi Vịnh Hà vừa kêu vừa khua loạn, không biết làm thế nào cho phải: “Còn thất thần làm gì, tên kia đánh trận trở về, việc đầu tiên muốn làm sẽ là chạy đến đây. Bộ dạng xinh đẹp thục nữ này của ta không thể để hắn thấy, ta muốn xem hắn có thể chịu đựng đến khi nào. Hắn không từ hôn một ngày, ta sẽ lấy bộ dạng một nha đầu chanh chua đối phó với hắn một ngày, cũng không tin hắn không hết kiên nhẫn.”

Thôi Vịnh Hà gọi tới gọi lui, thúc giục nha hoàn, một chút cũng không để ý, trong thanh âm căm giận lại có rõ ràng một tia vui sướng.

Vận Nhu nghe được rành mạch, cũng vì thế, ngữ khí của nàng càng trở nên trầm thấp: “Tiểu thư, không cần cải trang.”

“Cái gì mà không cần, nếu để hắn nhìn thấy bộ dạng đứng đắn, thiên kiều bá mị này của ta, ta đây đừng mơ trông cậy hắn từ hôn nữa.” Thôi Vịnh Hà không thèm ngẩng đầu, nhìn gương lau mặt, liều mạng biến mình thành một con trâu.

“Tiểu thư, người hãy cẩn thận nghe một chút, có nghe thấy gì không?”

Thôi Vịnh Hà liếc Vận Nhu một cái, cau mày cố gắng nghe, thật lâu sau mới trừng nàng: “Làm gì có cái quỷ gì, âm thanh gì cũng không có.”

“Đúng vậy, tiểu thư, âm thanh gì cũng không có.” Vận Nhu lẳng lặng nói.

“Vận Nhu, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì, ngươi...” Thôi Vịnh Hà mới cười mắng một câu, thanh âm bỗng nhiên toàn bộ biến mất trong cổ họng.

Âm thanh gì cũng không có?

Không có tiếng hoan hô, không có tiếng hò hét, không có tiếng chiêng trống kinh thiên động địa, âm thanh gì cũng không có?

Mỗi lần Phúc Khang An hồi kinh, nàng đều có thể nghe được tiếng hỉ nhạc chấn động toàn bộ kinh thành, nhưng lúc này, nàng hoàn toàn không nghe được gì hết.

“Tiểu thư, Phúc Tam gia... đã bại trận!”

Bại trận?

Bại trận!

Thắng bại từ xưa vốn là chuyện thường, làm tướng quân khó tránh khỏi việc bị thương vong. Bại trận thực ra không hề là chuyện đáng ngạc nhiên.

Nhưng đối với Phúc Khang An mà nói, đây là trận đánh đầu tiên hắn bại trận.

Thôi Vịnh Hà tỉnh ngộ, hiểu chuyện rất nhanh, vì thế nàng nở một nụ cười: “Thật tốt quá, cuối cùng hắn cũng bại trận, cuối cùng cũng mất hết nhuệ khí, đáng đời.” Nàng vừa nói vừa tỉ mỉ vuốt lại váy áo, buông tay áo xuống, mỗi động tác đều tự nhiên vô cùng, không hề có chút trì trệ.

“Aiz, lần này bại trận, trở thành gà trống mất đầu, chắc sẽ không vội đến tìm ta đâu.” Nàng thì thào tự nói, vừa cười vừa cầm lược lên chải lại đầu.

Nhưng tóc nàng vô cùng tán loạn, chải thế nào cũng không búi lên được.

Rõ ràng nàng vừa búi xong một bên, bên kia lại trượt xuống.

Thôi Vịnh Hà hoàn toàn không nhớ đến việc mình còn có thể gọi nha hoàn, chỉ không ngừng nhìn gương cười liên tục, thì thào lẩm bẩm: “Thật tốt quá, thật tốt quá, thật tốt quá...” Bàn tay nàng một lần nữa kiên nhẫn đưa lên búi tóc, nhưng lại một lần nữa không làm được, ảm đạm cúi đầu.

Vận Nhu không hề có ý định tiến lên hỗ trợ, chỉ lẳng lặng nhìn tiểu thư của mình chải tóc, không biết nàng có nhìn nhầm hay không, đôi mắt đen huyền của tiểu thư, lại giống như vừa xuất hiện một tia lệ quang?

“Ba” một tiếng, cuối cùng chiếc lược liền rơi xuống đất.

Thôi Vịnh Hà không cúi đầu xuống nhặt, chỉ nhẹ nhàng đưa tay phải lên, nhìn bàn tay không ngừng run rẩy của mình mà cảm thấy sợ hãi, tay trái đưa lên nắm thật chặt, nhưng vẫn không thể ngăn lại sự run rẩy kịch liệt đó được.

Cuối cùng, nàng đứng dậy, dường như muốn buông tha cho tất cả: “Vận Nhu, ta mệt rồi, muốn ngủ một lát.” Nàng không quay đầu nhìn Vận Nhu đến một lần, cũng không dám quay đầu để Vận Nhu nhìn thấy sắc mặt của mình lúc này, thẳng tắp đi về phòng ngủ, động tác cứng nhắc khiến Vận Nhu nhìn mà nhíu mày thật lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.