Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 120: Chương 120: Cậu bắt nạt muội muội tôi à




Minh Lam thấy vậy, trực tiếp rút từ trong ngực ra một trang giấy, “An Quế, ngươi ở bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm, Hoàng thượng có gì thay đổi, tin là ngươi rõ ràng hơn ta, nếu liên thủ cùng Bổn vương, nhất định sẽ có lợi cho ngươi.”

Tờ giấy kia được đặt trước mặt An Quế, là khế ước đất đai của một khu ở Bảo An cư ở quốc đô, Bảo An cư ở quốc đô có thể nói là cực tốt, có tờ khế đất này An Quế có ăn tiêu cả đời cũng không lo.

Anh Quế nhìn tờ khế đất kia, ánh mắt cũng ngây ngẩn, run run đón lấy tờ giấy, lại quỳ xuống lần nữa. “Vương gia! Vương gia muốn tiểu nhân làm gì?”

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Minh Lam biết người thế nào thì thích hợp với những lời này, cũng biết có tiền có thể bắt quỷ đẩy cối xay, nhưng mà, vậy thôi còn chưa đủ, muốn chứng minh Hoàng Đế này là thật hay giả, nhất định còn cần một nhân vật mang tính quyết định mở miệng.

Vậy nên, Ngọc Sanh Hàn vào cùng một ngày, lệnh cho đông đảo cung nhân lục tục tặng hoa, chuẩn bị bữa tối dưới nến cho Hoàng hậu, lại để ngự thiện phòng chuẩn bị thứ đồ ăn kỳ quái, bảo cung nữ làm thứ gấu bông quái dị.

Những chuyện này, chẳng hiểu tại sao lại truyền khắp lục cung, vừa bắt đầu chỉ là chút chuyện tán gẫu về sự thâm tình của Hoàng thượng với Hoàng hậu, càng về sau, chẳng hiểu sao lại vòng đến cử chỉ quái dị của Ngọc Sanh Hàn trong vòng một năm nay, trước không nói đến tình tình đại biến, ở trong cung chỗ nào cũng tỏa ra Hàn băng công, làm việc như sấm rền gió cuốn, trong vòng một năm, đã cải thiện quy chế tệ nạn trong triều định, bản lĩnh xử lý hạn hán nạn úng khắp nơi càng khiến người ta phải than xem thế là đủ rồi.

Trong cung bắt đầu lan truyền Hoàng thượng một năm qua tính tình đại biến, lãnh khốc vô cùng, truyền đến cuối cùng, lại diễn biến thành tin tức hoài nghi thân phận Hoàng thượng là giả.

Tin tức xôn xao, trong lúc nhất thời trong hậu cung, thậm chí ngay cả trên triều đình và dân gian đều dậy lên một trận sóng to gió lớn.

Cũng may dù chuyện này mọi người đều lén truyền đi xôn xao khắp nơi, nhưng từ đầu đến cuối không ai dám nói ra, không ai dám đứng ra chất vấn một câu, nếu mà có, đó chính là tội chết.

Trong ngự thư phòng, Ngọc Sanh Hàn cùng Hương Diệp, Tần Khê, còn cả Hương Nại Nhi, bốn người ngồi im lặng, không khí nặng nề đến quỷ dị.

Hương Nại Nhi đảo mắt, hỏi. “Mấy lời đồn bên ngoài kia có người cố ý tung ra đúng không?”

“Rất rõ ràng.”

“Nói nhảm.”

Ngọc Sanh Hàn cùng Tần Khê mỗi người một đáp án, duy chỉ có Hương Diệp im lặng không nói, Ngọc Sanh Hàn đảo mắt, liếc Hương Diệp một cái, trong mắt mang theo sự dò xét, Hương Diệp làm như không thấy, vẫn ngậm miệng không nói, Tần Khê nhìn không được, không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng hỏi, “Tiểu Hương Hương, em nói người nghe trộm kia không phải Xảo Lạc Nhạn, vậy thì rốt cuộc là ai, em nói ra xem nào.”

“Không phải là Lạc Nhạn, cũng không phải người có thể làm hại người khác.” Đáp án của Hương Diệp vẫn giống lúc trước, sắc mặt Ngọc Sanh Hàn càng thêm khó coi, “Vậy rốt cuộc là ai truyền ra?”

“Tóm lại không phải cô ấy.” Hương Diệp trực tiếp đảo mắt, ánh mắt rất bướng bỉnh, hai người giằng co, một bên Tần Khê và Hương Nại Nhi nhìn nhau ngơ ngác, đều bất đắc dĩ lắc đầu.

“Em tưởng là không nói thì anh không đoán được ra chắc?” Ngọc Sanh Hàn đứng dậy, “Trong cung này người có thể tùy tiện đến gần Ngự thư phòng, trừ tần phi ra thì không có ai khác, Nhiễm Thái hậu thì không thể, mùi hương bạc hà kia, trừ Xảo Phi ra, cũng chỉ có Cầm Phi cùng Hinh Phi, em không nói, anh vẫn có thể bắt được người kia.”

Hương Diệp nhìn chằm chằm Ngọc Sanh Hàn, “Anh rất không phân rõ phải trái.”

Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh liếc ngang, “Ngay từ đầu anh đã không có lòng dạ đàn bà rồi.”

“Ngọc Sanh Hàn, cậu bị làm sao thế hả? Cậu bắt nạt muội muội tôi à!” Tần Khê không nhịn được, cái thái độ này của Ngọc Sanh Hàn, căn bản coi Hương Diệp như phạm nhân mà chất vấn, lại còn trước mặt hắn nữa chứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.