Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 90: Chương 90: Có cảm giác




Đại hiệp tóc dài bay bay, tuấn nhan dưới ánh trăng tăng thêm một phần cảm giác yêu mị, Hương Diệp bị hắn ôm lấy, thoải mái vô cùng, chợt vươn tay, thay hắn gạt mấy sợi tóc đen bay loạn, Ngọc Sanh Hàn chỉ hơi cúi đầu, đối mặt với tầm mắt của cô, cặp mắt trong trẻo lạnh lùng kia, gần trong gang tấc.

“Anh nhìn đường đi.” Hương Diệp khẽ quay đầu ra chỗ khác, thấp giọng lẩm bẩm, tròng mắt Ngọc Sanh Hàn khẽ chuyển động, khóe miệng mang theo một nụ cười như có như không, tay ôm chặt lấy eo cô, đột nhiên dưới chân dừng lại, đáp trên một cây đại thụ, trong mắt Hương Diệp mang theo nghi ngờ nhìn hắn, Ngọc Sanh Hàn chỉ khẽ giương mắt, nhìn ánh trăng mềm mại trên cao, đột nhiên nói, “Tôi đột nhiên không muốn đi chỉnh nữ nhân kia nữa.”

Hương Diệp khẽ nhíu mày, cho là hắn nhất thời có ý niệm thương hương tiếc ngọc, nhưng không ngờ giây kế tiếp, Ngọc Sanh Hàn chân khẽ đạp một cái, ôm lấy Hương Diệp bay thẳng về phía ngọn cây.

Lúc Hương Diệp nhìn rõ khung cảnh xung quanh, ngẩng đầu lên, đã thấy mảnh trăng tròn như miếng bánh phô mai sáng vằng vặc, tản ra ánh sáng mềm mại, trong đêm đen, có vẻ càng thêm an bình, yên tĩnh.

“Hình như tôi chưa từng ngắm trăng với cô…” Ngọc Sanh Hàn đột nhiên nhẹ giọng mở miệng, hiếm khi hai người có thể ở riêng bên ngoài, việc gì phải lãng phí vì một Bình phi.

Hương Diệp được hắn ôm vào trong ngực, chỉ lúng ta lúng túng nói: “Trung thu năm ngoái Lạc Nhạn bệnh nặng, anh bận đi thăm bệnh.”

“…” Ngọc Sanh Hàn tựa hồ như nhớ tới Trung thu năm ngoái, trên mặt khẽ đổ mồ hôi, chỉ than một câu, “Làm Hoàng Đế còn phải kiêm luôn việc thăm bệnh.”

Hương Diệp nghe vậy, khóe miệng khẽ cong lên một độ cong như đang cười, “Lạc Nhạn như trẻ con vậy, bị bệnh cũng không chịu yên ổn.”

“Còn ầm ĩ đòi tôi kể chuyện dỗ, may mà cô tới.”

“Kỹ thuật kể chuyện của anh thực sự rất tởm, toàn nhảy ra mấy câu tẻ ngắt.”

“Cô bé lọ lem đúng là cố ý đánh rơi giàu ở trên bậc thang, không phải sao? Cô ta biết sau khi phép thuật mất hiệu lực, sẽ không còn cơ hội gặp lại Hoàng tử nữa, cho nên, sâu trong lòng muốn để lại thứ gì đó ám chỉ.” Ngọc Sanh Hàn nghiêm trang nói, Hương Diệp lạnh lùng nhếch mày, “Anh học tâm lý học?”

“Tôi chẳng qua chỉ phân tích hợp lý, huống chi, cô cảm thấy vừa gặp đã yêu là chuyện đơn giản như vậy sao?”

Ngọc Sanh Hàn xem thường nói một câu, khiến cho Hương Diệp run nhẹ trong lòng, ngẩng đầu, nhìn tuấn nhan quen thuộc kia của Ngọc Sanh Hàn, bỗng dưng nhớ tới, nhiều năm trước, lần đầu tiên cô gặp hắn, nhưng mà, có lẽ hắn đã quên mất, một cuộc gặp mặt nhàm chán, không đáng để ghi tạc trong lòng.

“Trước đây rất lâu, tôi đã từng gặp một người rất xuất sắc.” Hương Diệp đột nhiên nhàn nhạt nói, trong mắt mang theo vẻ tĩnh lặng, “Trước khi tôi gặp người đó, từng nghe qua rất nhiều lời đồn về anh ta, nhưng mà lại không kịp gặp anh ta lưu lại ấn tượng.”

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, yên lặng không nói, bọn họ trước kia ít nhắc đến chuyện ở hiện đại, có thể nói là không hề nhắc tới, đó gần như là một loại cam chịu lẫn nhau.

Hương Diệp nhàn nhạt nhìn hắn, giống như nhìn hắn, lại giống như, xuyên qua hắn nhìn ai đó trong đáy mắt hắn, “Lần đầu tiên nhìn thấy, là cảm giác.”

“Cô có cảm giác với người đàn ông đó?”

“Đại khái chẳng qua là, cảm thấy chúng tôi đều là cá chậu chim lồng… không khỏi đồng cảm thôi…” Hương Diệp nhẹ giọng thở dài, muốn tránh khỏi cái ôm của Ngọc Sanh Hàn tự mình đứng trên chạc cây, nhưng không ngờ, Ngọc Sanh Hàn lại ôm chặt lấy cô, ánh mắt lắng đọng trong màn đêm, chớp lên bóng đen vô danh, “Hương Diệp, nếu như tôi nói, tôi có cảm giác với cô, cô đồng ý thu hồi lại ước định ba năm kia sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.