Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 70: Chương 70: Đi vào thời đại mới




Rốt cục cũng đến tối ngày thứ ba, Danh Dược Tử cùng Bách Quái từ đảo Lam Ngọc tới đây, Quái Lão theo đuổi hai người, đánh không lại Danh Dược Tử, chỉ có thể bị cưỡng ép làm lao dịch, mượn câu của Tần Khê nói với Ngọc Sanh Hàn là: nếu không phải đánh không lại ngươi, ta đã sớm trở mặt với ngươi.

Trên thực tế, Quái Lão cho dù đánh thắng được bà ta, cũng không dám trở mặt với Danh Dược tử, lần sau lão mà có luyện độc thất bại thì lấy ai cứu lão chứ~

Lúc ba người đến nơi, Tần Khê đã sai người chuẩn bị xong rượu và thức ăn, mấy người vào ngồi, mới thấy Ngọc Sanh Hàn kéo Hương Diệp chậm rì rì đi tới, Quái Lão cảm thán, “Đồ đệ của ta đi đường thực là ưu nhã, lúc nào cũng không nhanh không chậm~”

“Quái Lão, mắt ngươi có vấn đề sao? Nàng rõ ràng đi rõ chậm!” Danh Dược Tử liếc xéo lão một cái, hừ một tiếng nói, lại còn là được đồ đệ của bà ta lôi kéo mới có được tốc độ như vậy.

Ngọc Sanh Hàn đưa Hương Diệp vào ngồi, rượu xong một chén, đột nhiên nhìn về phía Hương Diệp, nhíu mày động mắt, mặc dù cách làm ngày hôm qua của hắn không có tính xây dựng gì cho lắm, nhưng mà cũng cứu được cô ra khỏi Ám phòng còn gì? Bản thân Hương Diệp cũng biết, thật vất vả bị người ta túm được chân đau, đừng nói đến Thái Hậu, Bình Phi cũng dõi theo cô chặt chẽ không buông kìa.

Thân là Hoàng hậu, tự mình xuất cung, tự tiện xông vào khu vực săn bắn, chuyện này muốn làm cho tiêu trừ, chỉ có thể do Thái hậu tới trấn áp.

Trên ý nghĩa nào đó, cách làm của Ngọc Sanh Hàn đúng là một vốn bốn lời.

“Hôm qua Hương Diệp không phải đã nói, vì ba vị sư phụ biểu đạt lòng kính yêu của mình sao?” Ngọc Sanh Hàn đột nhiên lành lạnh mở miệng, Quái Lão cùng Tần Khê nghe vậy, mắt sáng lên, Tiểu Hương Diệp muốn ca hát?!

Hương Diệp liếc hắn một cái, không lạnh không nóng.

Danh Dược Tử lẳng lặng không nói, Bách Quái nhìn dáng vẻ Hương Diệp, lại cười ha hả, “Hương Diệp à~ có phải chơi trò nói thật đại mạo hiểm bị thua đúng không? Để Hoàng Đế chỉnh ngươi như vậy?”

Nói thật đại mạo hiểm, Tần Khê hay chơi với bọn họ.

“Trò ngây thơ như vậy, ta mới không thèm chơi.” Hương Diệp mỉm cười xì một câu, mặt như ẩn xuân, tròng mắt cũng là hàn băng vạn trượng giống Ngọc lão Đại. Đứng dậy, bước tới một bên, dáng vẻ trái lại rất thản nhiên.

Ngọc Sanh Hàn cùng Tần Khê bưng chén rượu lên, cụng nhau một cái, vừa uống rượu, vừa nghe cô hát, Hương Diệp thanh thanh giọng, mở miệng, cất giọng bắt đầu hát: “Luôn muốn bày tỏ với bạn tâm tình của tôi phóng khoáng nhường nào!”

“Phốc!” Hai người vừa uống được một ngụm rượu lập tức phun ra ngoài, nhìn Hương Diệp, vẻ mặt co quắp, cho dù thoát ly hiện đại bảy năm rồi, nhưng mà cũng đừng hát một bài cổ xưa như vậy chứ? Lại còn Đi vào thời đại mới* nữa chứ?!

* Một ca khúc nhạc Đỏ, ca khúc đánh dấu một thời đại, đánh dấu một thế hệ lãnh đạo, dùng hình thức hợp ca, bài hát ca ngợi Đảng cùng Nhân dân vĩ đại, tràn đầy chủ nghĩa tinh thần yêu nước =)) ~ bó tay chị Diệp

Mấy người Quái Lão nhìn mà khó hiểu, tiếng hát này sao lại cao vút lên như vậy> Hương Diệp liếc nhìn bọn họ, xem thường, lại tự hát tiếp:

“Luôn muốn nói hết với bạn tôi nhiệt tình thế nào~

Người dân Tây Ngọc cần cù dũng cảm hăng hái đi vào thời đại mới

Chúng ta hát Đông Phương hồng* ~ tự mình làm chủ đứng lên

Chúng ta kể chuyện mùa xuân* ~ cải cách mở cửa giàu có

Tiếp nối người trước, mở lối cho người sau dẫn đường chúng ta đi vào thời đại mới…”

* Đông Phương Hồng cùng Chuyện mùa xuân đều là hai ca khúc Cách Mạng rất nổi tiếng

Cách mạng chưa thành công, đồng chí không cần hát nữa. Ngọc Sanh Hàn cùng Tần Khê gãi gãi mũi, mời Hương Diệp xuống, Danh Dược Tử hoàn toàn không đem hành vi khó hiểu của hai người bỏ vào trong mắt, đợi Hương Diệp ngồi xuống, bình luận: “Giai điệu này trái lại rất mới mẻ, nếu mà viết thành nhạc phổ, mấy đứa cùng nhau hát cũng không tệ.”

Không hổ là Danh Dược Tử, làm sao mà người biết bài này còn có thể hợp ca! Tần Khê nhìn Danh Dược Tử, trong lòng cảm khái, Ngọc Sanh Hàn trực tiếp banh mặt, “Sư phụ, người nói chuyện cười chẳng buồn cười tí nào.”

“Khiến ngươi cười được trái lại đúng là làm khó ta.” Danh Dược Tử hừ lạnh một tiếng, khịt mũi khinh bỉ đồ đệ nhà mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.