Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 186: Chương 186: Gấu bự cũng bị vứt bỏ




“Dạo này nàng ấy chỉ tìm ngươi nói chuyện.” Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng mở miệng, sắc mặt dường như có chút không vui, Cầm Thụy hơi bất đắc dĩ gật đầu một cái, thầm nghĩ, nếu không phải nàng ấy không tìm ngươi nói chuyện mà tìm ta thì Hoàng thượng ngài chắc cũng sẽ không tới đây thăm ta đúng không.

Gần đây, hễ Hương Diệp vừa rời đi, là Ngọc Sanh Hàn lại ôm cái mặt buồn bực xuất hiện, nói đi nói lại chỉ có mấy câu.

“Sao nàng không chịu thẳng thắn?”

“Nàng cũng không chịu gặp Trẫm.”

“Nàng là Hoàng hậu, thấy Trẫm, ngay cả chào cũng không chào!”

“Ngươi giúp Trẫm khuyên nhủ nàng, Trẫm giúp ngươi làm loạn mạch tượng hơn một chút!” Làm mạch tượng của nàng loạn hơn một chút để làm gì? Đương nhiên là để khiến nàng nhìn giống người sắp chết hơn rồi.

“Hoàng thượng, Hoàng hậu muội muội mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng tính tình cao ngạo vô cùng, thần thiếp cũng chỉ có thể ở bên trò chuyện với nàng, có điều nàng muốn nói gì thì sẽ nói, không muốn nói gì, có hỏi cũng hỏi không ra.”

“Trẫm đương nhiên biết.” Ngọc Sanh Hàn trầm mặt nói, mấy ngày qua cô không chịu gặp hắn, gặp mặt, cũng chẳng nói câu nào, còn chẳng thèm nhìn hắn. Hương Nại Nhi phải quản lý Thiên Sứ Các, không thể cả ngày cứ ở trong cung bên Hương Diệp được, cũng may, hắn biết nửa đêm cô hay chạy đến Ngọc Cầm cung tìm Cầm Thụy nói chuyện phiếm, coi như cũng không buồn bực đến hỏng người.

Ngọc Sanh Hàn lại nhìn Cầm Thụy một chút, thấy nàng ta dáng vẻ điềm tĩnh, đột nhiên sắc mặt ngưng trọng, “Giờ mà đưa ngươi đi, Trẫm lại thấy lo nàng sẽ mất đi một người bạn.”

Hắn không muốn tước đoạt quyền lợi sống của cô.

Cầm Thụy nghe vậy, cũng hơi sững sờ, “Hương Diệp vừa nói phải chờ một thời gian…”

“Phía Hinh Phi sẽ không có vấn đề gì đâu, Trẫm chẳng qua là cảm thấy, giờ chính là thời cơ, để chậm, e rằng còn phải dây dưa một phen.” Ngọc Sanh Hàn nhẹ giọng giải thích, hắn nhìn ra được, đôi mắt Cầm Thụy lóe lên, giống như rất mong đợi.

Lần đầu tiên thấy có người muốn chết như vậy, thôi, không nói cái này nữa.

Ngọc Sanh Hàn lo lắng cho Hương Diệp, nhưng mà hắn cũng tin tưởng, Hương Diệp nếu thực sự coi Cầm Phi là bạn bè thì sẽ ủng hộ lắm, thực ra thì chủ yếu là, thảo luận với cô chuyện này, cô sẽ không viện cớ mà bài xích hắn được đúng không.

Nói cho cùng, Cầm Thụy vẫn bị Ngọc Sanh Hàn lợi dụng.

Vậy nên ngày hôm sau, Ngọc Sanh Hàn thoải mái tới tìm Hương Diệp, cửa lớn đóng chặt, hắn liền trèo tường, vừa đúng lúc thấy một người đang ngồi trong sân, à không, nói đúng ra là một con gấu.

Gấu bự, đang phơi nằng.

Ngọc Sanh Hàn bước tới, sờ sờ đầu con gấu, giống như thương lượng nói, “Mi có muốn giúp ta khuyên nhủ chủ nhân của mi không hả?”

Mới vừa nói xong, đã thấy Hương Diệp bưng một chậu hoa nhỏ bước ra, thấy hắn, hơi sững sờ, sau đó, không nhìn thẳng, vòng qua hắn, đặt chậu hoa nhỏ xuống phơi nắng, lại quay người định bỏ đi, Ngọc Sanh Hàn lúc này phản ứng nhanh hơn, kịp thời kéo cô lại, “Anh có chuyện nói với em.”

Hương Diệp chỉ nhẹ nhàng rút tay về, nhìn Ngọc Sanh Hàn, giống như đang nhìn một kẻ qua đường hết sức bình thường, “Chuyện gì?” Ngọc Sanh Hàn nhìn dáng vẻ đạm mạc kia của cô, trong lòng hơi ấm ức, may mà cô không có trực tiếp xoay người bỏ đi.

“Về chuyện của Cầm Phi.” Ngọc Sanh Hàn sơ lược nói ra ý đồ của hắn, đây là lần đầu tiên bọn họ bình tĩnh thảo luận một chuyện sau mấy ngày qua, kể từ lần đó sau khi hắn bỏ đi, chưa từng tới Phượng Hoàn cung nữa.

Hương Diệp lẳng lặng nghe Ngọc Sanh Hàn nói, chỉ cúi đầu nhìn hắn một cái, nói một câu, “Chuyện này có thể giao cho em, anh phụ trách trấn an Hinh Phi đi.”

Ngọc Sanh Hàn cũng không biết tại sao, nghe cô nhắc tới Hinh Phi là cảm thấy mất hứng, đứng dậy, giống như đang nén giận, “Hương Diệp, em không như vậy với anh thì không được sao?”

Hương Diệp nghe vậy, chỉ im lặng một hồi lâu, sau đó ngẩng đầu, nhàn nhạt quét qua hắn, “Em không có ý gì khác.”

“Em có!” Ngọc Sanh Hàn phản bác lại một câu, bước thẳng lên, kéo tay cô đặt trước ngực mình, “Nơi này, người đang đứng trước mặt em đây, chưa từng chạm vào người khác,, trừ Hoa Hương Dư em ra, chưa từng thích bất cứ cô gái nào!”

Hương Diệp nghe lời hắn nói, lòng bàn tay chợt run lên, vội giật tay ra khỏi lòng bàn tay hắn, cũng không phải bài xích, chẳng qua là không rõ tại sao, cô thấy sợ vẻ nghiêm túc của Ngọc Sanh Hàn.

Hinh Phi vẫn ở giữa bọn họ, mặc kệ hắn có yêu hay không.

Đứa bé kia, chính là khúc mắc của cô, cho dù miệng cô có nói tốt nói hay thế nào đi chăng nữa, chăm sóc có cẩn thận, còn để ý hơn cả mình mang thai, nhưng vậy thì sao chứ? Cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là dùng quan tâm để che giấu mình mà thôi.

“Hàn.” Hương Diệp đã lâu rồi không gọi hắn như vậy, lại xưng hô như vậy ra miệng, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy có chút xa lạ, Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, ánh mắt chấn động, nhìn những quầng sáng tinh khiết trong mắt Hương Diệp, vẻ mặt Hương Diệp tĩnh lặng, trong mắt lộ ra một chút quyết tuyệt.

“Chúng ta, vẫn nên khôi phục lại quan hệ lúc đầu đi.” Hương Diệp nhìn Ngọc Sanh Hàn một lúc lâu, chỉ nói ra một câu như vậy, khiến cho Ngọc Sanh Hàn sững sờ tại chỗ. Hắn nghe không hiểu, nghe không hiểu Hương Diệp đây là có ý gì?

“Quan hệ hôn phu hôn thê?” Hắn cho là cô đang nhắc đến mối quan hệ ở hiện đại, Hương Diệp lại lắc đầu một cái, Ngọc Sanh Hàn biết là không phải.

“Quan hệ khi anh đến thế giới này.” Giọng nói của Hương Diệp rất nhẹ, mỏng manh trôi nổi trong không khí, truyền đến tai Ngọc Sanh Hàn, “Trên văn bản là quan hệ hợp tác, theo cách nói thông thường là, không dính dáng gì đến nhau.”

“Nghĩa là chia tay?” Cặp mắt lạnh của Ngọc Sanh Hàn liếc qua Hương Diệp, hắn thiếu chút nữa đã quên, đây là một cô nàng máu lạnh.

“Nếu như anh muốn hiểu như vậy.” Hương Diệp nói xong, bước tới cạnh bàn đá, ôm lấy gấu bự, sau đó duỗi tay, đưa cho hắn.

Ngọc Sanh Hàn cảm thấy buồn cười, đây là phí chia tay, hay là muốn vật về chủ cũ?

Nhìn Hương Diệp núp sau lưng gấu bự, đôi mắt lạnh lùng trong trẻo kia, dường như không có bất cứ tình cảm nào có thể khiến cô rung động, những lời tâm tình nhỏ nhẹ kia, thời gian bảo hành còn không bằng một cái bánh bao.

Lại nhìn con gấu, hắn còn nhớ rõ trước kia là hắn phác họa ra sai cung nữ làm suốt đêm không nghỉ, sau khi làm xong, tự mình đưa từng mũi kim khâu miệng cho nó. Hắn cảm thấy rất hoàn mỹ.

Cái miệng hình chữ X ngậm chặt này, xem ra đã khâu sai rồi.

Ngọc Sanh Hàn nhìn Hương Diệp, lạnh lùng cười một tiếng, đưa tay, vươn về phía con ấu, sau đó vỗ một cái, con gấu tuột khỏi tay Hương Diệp, bị đánh bay qua một bên, nặng nề ngã nhào trên đất, ngay cả Hương Diệp cũng có thể cảm nhận được nỗi tức giận của Ngọc Sanh Hàn, cô đứng tại chỗ, không nói lời nào, thậm chí cũng không đi nhặt con gấu lên, thậm chí còn không liếc hắn một cái.

Chỉ nghe thấy tiếng vạt áo của hắn xoạt một tiếng, bước đi chỗ khác, rời đi mà không hề quay đầu lại, giống như lần trước, có điều lần này, hình như đã quá giận.

Hương Diệp nghe tiếng bước chân ngày càng xa, sau đó đến một nơi không còn nghe thấy nữa, đóng cửa lại.

Một mình đứng trong sân, ánh nắng mặt trời đổ lên người, thấp giọng nhẹ nói, “Ta bỏ chủ nhân nhà ngươi, cho nên hắn cũng vứt bỏ ngươi cho hả giận rồi.”

Nói xong, đột nhiên ngồi xuống, ôm lấy gấu bự, vùi đầu trong ngực nó, không tiếng động, giấu nước mắt chôn vào trong lòng con gấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.