Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 137: Chương 137: Gấu bự sai rồi




Đầu của gấu bự ngúc ngắc về phía cô, thoạt nhìn có hơi ngây ngô, Hương Diệp lơ đãng liếc thấy phía sau cửa, có một bàn tay đang đặt trên đầu con gấu, trong lòng hiểu rõ, bĩu mồm, chỉ nhìn con gấu bự, nhìn coi hắn định chơi trò gì.

Đầu gấu bự lắc lắc, đôi mắt đen như ngọc nhìn chằm chằm cô, giọng nói trầm thấp tựa hồ như truyền đến từ trong miệng nó.

“Chủ nhân, có người nói chủ nhân ở đây rất cô đơn, bảo tôi tới với chủ nhân.”

Hương Diệp lạnh lùng nhìn nó, không nói lời nào, “Chủ nhân, tôi vừa mới gặp một người, anh ấy nói với tôi, anh ấy ăn nói lung tung, nói sai,chọc chủ nhân không vui, bảo tôi thay anh ấy nói một tiếng “thật xin lỗi” với chủ nhân.”

“Sao anh ta không tự đến nói?”

“Anh ấy nỏi, bởi vì chủ nhân không muốn nói chuyện với anh ấy. Anh ấy nói, anh ấy sợ chủ nhân thực sự không để ý tới anh ấy, cho nên suốt đêm mời tôi đến trò chuyện thay anh ấy.”

“Anh ta không ai bì nổi, sao mà biết sợ.” Hương Diệp nhìn con gấu bự hừ lạnh một tiếng, gấu bự lắc đầu một cái, khép miệng nói, “Anh ấy nói, sợ chủ nhân không để ý tới anh ấy.”

Hương Diệp nghe vậy, im lặng một lúc, thấp giọng nói, “Về sau ở trong lãnh cung này, cũng không thể ngày nào cũng gặp, chẳng bằng nên giữ một khoảng cách vẫn tốt hơn.”

“Em…” Gấu bự ngoài cửa hình như rất buồn bực, yên lặng một hồi lâu, đột nhiên cả người như mềm nhũn, nửa ngày chẳng động đậy, vào lúc Hương Diệp cho rằng hắn đã bỏ con gấu rời đi rồi, ngoài cửa lại truyền đến thanh âm của hắn, thanh âm rất nhẹ rất trầm, “Cho đến giờ anh chưa từng thích ai cả, cũng không biết làm thế nào để thích một người, anh thậm chí không biết, đây có được coi là yêu hay không, nếu như anh thật sự yêu em, có lẽ phải tùy theo em, chỉ cần em thích, em vui vẻ là được, có lẽ anh phải bao dung với em hơn một chút, mà không phải so đo từng chút một xem em đặt anh ở vị trí nào trong lòng…. Hương Diệp, anh cưỡng ép giữ em lại trong cung, em có hận anh không?”

Trong mắt Hương Diệp, chớp lên từng tia sáng, nhìn ngoài cửa, tìm không thấy nhìn không được bóng dáng của hắn, dùng sức muốn nhìn cho rõ hiện thực, dùng sức nghe rõ từng chữ, trong tai vang lên từng tiếng nho nhỏ, nhỏ đến mức như đang trôi lơ lửng trong không trung, hư ảo khiến cho người ta không chạm tới nổi.

Có những lời trong lòng hắn chưa từng nói ra, cô cho rằng bọn họ đã đủ ăn ý, bất kể hắn làm chuyện gì cô cũng tìm được lý do thấu hiểu, nhưng hôm nay, nghe những lời như vậy từ trong miệng hắn, nói không rung động là dối trá, trong tim, như có thứ gì nóng cháy, cảm giác kỳ diệu không nói thành lời, từ tim len lén lan ra ngoài.

Nhẹ nhàng chuyển bước, Hương Diệp từ từ đi tới cạnh cửa, đứng bên trong khung cửa, dường như có thể thấy được bóng dáng của hắn phía sau cánh cửa.

Hương Diệp khẽ nhắm mắt lại, trán nhẹ nhàng tựa lên ván cửa, bóng người ngoài cửa tựa hồ như hơi ngẩn ra, quay đầu đối mặt với cánh cửa, ngắm nhìn một lúc lâu, xoay người lại, lồng ngực nhẹ nhàng áp lên cánh cửa, trong cửa ngoài cửa, Hương Diệp tựa hồ như có thể cảm nhận được hơi ấm trên người Ngọc Sanh Hàn qua một tầng ván gỗ.

Tần Khê và Hương Nại Nhi hai người nhìn mà sửng sốt, miệng há to như nhau, trong lòng than, có cần phải sến như thế không hả…

“Em không hận anh.” Hương Diệp tựa vào cánh cửa thấp giọng nói, giọng nói trầm như vậy, tựa hồ chỉ nói cho chính mình nghe, nhưng Ngọc Sanh Hàn vẫn nghe được, khẽ mỉm cười, cách cánh cửa nhẹ giọng nói, “Gấu bự nói, nó nói sai rồi, nó biết lỗi rồi.”

Hương Diệp vừa nghe nhất thời ngây ngốc, sao trước kia cô không biết hắn lại vô sỉ như vậy nhỉ? Chuyện mình làm sai, lại dám buông ngay một câu đẩy hết cho gấu bự vô tội, ngay cả một con gấu bông cũng không tha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.