Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 216: Chương 216: Không cần đau thay cô




Hương Diệp bị hắn siết thật chặt, căn bản không thể rút tay ra được, chỉ mặc hắn kéo vào nội viện.

Đằng sau, Tần Khê và Hương Nại Nhi giương miệng há mồm nhìn Ngọc lão Đại không nói một câu đã kéo thẳng người ta đi. Hương Nại Nhi kịp phản ứng lại, lập tức kéo Tần Khê hốt hoảng, “Sao anh ta lại thế chứ? ! Hương Diệp bị lôi đi rồi! Anh còn không mau đi kéo về đi?”

“Anh bảo này Hương Nại Nhi, chuyện của hai người bọn họ, em đừng lộn xộn như vậy nữa, để bọn họ nói chuyện tử tế với nhau một chút đi.”

“Em lộn xộn? !” Hương Nại Nhi chỉ vào mũi mình, bỗng nhiên nói, “Anh có thấy dáng vẻ vừa nãy của Ngọc Sanh Hàn không, nếu mà bị anh ta kéo tới một chỗ vắng vẻ, dùng sức mạnh lên, ấy ấy đó đó với Hương Diệp thì sao, anh phụ trách nhá?”

“Cái gì gọi là ấy ấy với chả đó đó? !” Tần Khê nhất thời gầm nhẹ một tiếng, Hương Nại Nhi này thực là càng ngày càng không thuần khiết! “Em coi đàn ông là cái gì hả? !”

“Động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới chứ cái gì! Trong tiểu thuyết đều viết vậy mà, nam chính khi trừng phạt nữ chính đều là kéo lên giường hết!” Hương Nại Nhi nói vô cùng hùng hồn, Tần Khê nghe mà thiếu chút nữa tắt thở, quát, “Em đừng có đọc ngôn tình thêm nữa!”

Nhưng mà, nghe Hương Nại Nhi nói vậy, hắn thực cũng có chút lo lắng.

Tên Ngọc Sanh Hàn kia, chính là một ngọn núi lửa dưới đáy biển, bình thường băng đến dưới 0 độ, nhưng lúc bùng nổ cũng rất kinh khủng!

Kéo Hương Nại Nhi, hai người lặng lẽ đi theo, ánh mắt Hương Nại Nhi nhìn Tần Khê, vô cùng khinh bỉ!

Đầu bên kia, Ngọc Sanh Hàn kéo Hương Diệp đến vườn hoa của cô, Hương Diệp giãy dụa suốt dọc đường, vất vả lắm mới thấy hắn dừng bước, lập tức giật khỏi tay hắn.

Tuy nói xa cách nửa năm, nhưng bóng hình hắn trong lòng cô vẫn rõ ràng lạ thường, có lẽ lúc vừa mới quay về, thực sự đã từng mong đợi gặp lại hắn, nhưng Hương Diệp thừa nhận, nghe Hương Nại Nhi nói hắn tuyển tú nữ, sung hậu cung, cảm giác trong lòng chẳng khá khẩm gì, thậm chí còn khó chịu.

Hương Diệp tránh khỏi tay hắn, vừa mới dứt khỏi sự trói buộc, lại bị Ngọc Sanh Hàn ôm chầm lấy, lần này, càng không tránh ra nổi.

“Ngọc Sanh Hàn, anh buông ra!”

“Em cái người phụ nữ máu lạnh này!” Ngọc Sanh Hàn ôm cô gầm nhẹ một tiếng, khiến cho Hương Diệp hơi chấn động, lại nghe, tiếng gầm như tức giận của Ngọc Sanh Hàn, “Không nói câu nào chạy đến một nơi xa xôi lâu như vậy! Để cho anh ôm một cái thì chết sao? !”

Cô đâu có biết, nửa năm qua, cô đi, hắn nhớ cô đến thế nào, ngay từ lúc thấy lá thư cô để lại, hắn đã hối hận! Hối hận đã để cô đi dễ dàng như vậy.

Lẳng lặng ôm Hương Diệp, không biết là, Hương Diệp vì những lời đó của hắn mà im lặng một hồi, nói cứ như là hắn chịu ấm ức nhiều lắm vậy.

Mà lúc này, Tần Khê và Hương Nại Nhi vừa hay đã mò tới, nhìn Ngọc Sanh Hàn ôm chặt lấy Hương Diệp không buông, Tần Khê nhất thời kích động kéo áo Hương Nại Nhi đè giọng xuống nói, “A~ ôm nhau rồi, ôm thật rồi kìa!”

Hương Nại Nhi vội vàng kéo Tần Khê qua một bên, gạt mạnh tay hắn ra, nhìn dáng vẻ kích động của Tần Khê ném thẳng cho hắn một ánh nhìn khinh bỉ, “Anh có cần phải kích động thế không hả, chẳng qua mới ôm nhau thôi chứ có phải ôm lên giường đâu ~”

“Hương Nại Nhi, em đừng nói nữa, đừng có mà kích thích anh~” Tần Khê nghe vậy, ôm đầu hô nhỏ, Hương Nại Nhi nhìn Tần Khê lúc kinh lúc sợ trước mặt, rõ ràng là hắn kéo cô đến đây nhìn lén, phản ứng sao lại kích động như vậy.

Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là che miệng Tần Khê lại, nhìn ra giữa vườn.

“Anh muốn ôm, trong cung còn nhiều người để anh ôm.” Hương Diệp sau khi bình tĩnh lại, nói chuyện giọng vẫn tỉnh táo lý trí, nhưng đó chỉ là giọng nói, còn nội dung của câu nói kia, nghe kiểu gì cũng thấy mùi chua?

Ngọc Sanh Hàn dường như im lặng một lúc, bấy giờ mới buông cô ra, vẻ mặt không còn căng thẳng như trước nữa, giọng nói nghe cũng bớt đi áp lực khi nãy, “Em biết chuyện anh tuyển tú nữ, cho nên em ghen hả?” Hắn biết, với tính tình của Hương Nại Nhi, có thể đá hắn vào danh sách đen thì nhất định cũng đã đâm thọc gì đó với Hương Diệp rồi!

“Anh nghĩ nhiều quá.” Hương Diệp lạnh lùng nói, tay hơi dùng sức, rời khỏi Ngọc Sanh Hàn, lùi lại mấy bước, lãnh đạm nói, “Nếu anh tới chỉ để ôn chuyện, vậy giờ đã ôn xong, đi được rồi đấy.”

“Tần Hương Diệp, em thực sự muốn dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với anh sao? Dùng giọng điệu kiểu đó? !” Ngọc Sanh Hàn hơi cau mày, giống như có chút bất mãn, Hương Diệp vẫn bướng bỉnh lạnh nhạt như cũ, “Anh có thể chọn không nói chuyện với em.”

Ngọc Sanh Hàn hờn dỗi, không nói hai lời lại vươn tay, kéo tay trái của Hương Diệp lại, Hương Diệp còn chưa mở miệng, bên kia Tần Khê đã hoảng hốt chạy ra, “Ngọc Sanh Hàn! Cậu nhẹ tay một chút! Dịu dàng một tí được không hả? Tay của Tiểu Hương Hương mới khỏi thôi đấy!”

“Tần Khê!” Hương Diệp nghe Tần Khê nói toạc ra như vậy, trợn mắt nhìn lại, Tần Khê rụt rụt cổ, hắn cũng vì lo cho cô thôi mà~ tốn nửa tháng mới khỏi hắn đấy~

Hương Diệp lười phải đứng đây lằng nhằng thêm nữa, muốn tránh khỏi Ngọc Sanh Hàn, ai ngờ, hắn đã sớm nghe rõ lời của Tần Khê, đổi sang kéo tay phải của Hương Diệp, mắt lạnh quét qua Tần Khê, hỏi, “Bị thương gì?”

Hương Diệp lạnh lùng cảnh cáo, không cho phép Tần Khê mở miệng, Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, kéo Hương Diệp qua, vén thẳng tay áo cô lên, xắn tay áo lên thật cao.

“Ngọc Sanh Hàn. . . anh. . .” Hương DIệp muốn cản cũng không kịp.

Dưới ánh trăng mờ ảo, trên cánh tay trắng nõn của Hương Diệp, da thịt trắng noãn như ánh trăng, một vết sẹo dữ tợn dọc theo cánh tay, khiến cho Hương Nại Nhi nhìn mà cũng hít mạnh một hơi, vội vàng chạy tới, nhìn gần xong, lại hít hà một trận, “Hương Diệp cậu làm gì mà bị thương như vậy? !”

Hương Diệp không nói gì, ngẩng đầu, lại thấy cặp mắt của Ngọc Sanh Hàn đang nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên tay cô, đáy mắt tràn ngập đau lòng và cả thầm oán hận, khiến cho cô không thể nào cứng giọng được, chỉ có thể dịu xuống, thấp giọng nói, “Vết thương đã ổn rồi, cũng không đau.”

“Tần Hương Diệp em câm miệng cho anh.” Ngọc Sanh Hàn nói đến nghiến răng nghiến lợi, giống như Hương Diệp có thâm thù đại hận gì với hắn vậy, trong mắt dường như còn lộ ra cả hàn quang, Tần Khê và Hương Nại Nhi còn chưa kịp mở miệng, Ngọc Sanh Hàn đã kéo thẳng Hương Diệp vào trong phong, vung tay một cái, đóng sầm cửa lại.

Đằng sau, Hương Nại Nhi trong lòng vẫn còn sợ hãi, “Anh nói xem Ngọc Sanh Hàn có thực sự lửa giận công tâm, đó đó Hương Diệp không?”

“Em thuần khiết một chút cho anh nhờ!” Tần Khê gầm nhẹ, Hương Nại Nhi chống tay bên hông rống lại, “Em đã sớm qua cái tuổi thuần khiết rồi!”

Mà Hương Diệp thì bị Ngọc Sanh Hàn kéo vào trong phòng, ấn cô lên một cái ghế, phòng đã được sai người dọn dẹp cho nên rất sạch sẽ, Ngọc Sanh Hàn ấn Hương Diệp xuống, sau đó hầm hầm không nói câu nào, bưng nước trà trên bàn, cầm một chiếc khăn lông, thấm nước xong liền kéo tay Hương Diệp qua, áp khăn lông xuống, động tác nhẹ nhàng, dáng vẻ cẩn trọng, khiến cho Hương Diệp có chút không quen.

Làm gì mà không mở miệng nói gì, mặt thì âm u cứ như người ta thiếu hắn mấy trăm vạn vậy.

Hơn nữa, lúc nãy còn trừng cô kiểu đó nữa.

Rụt tay lại, lại bị Ngọc Sanh Hàn kéo về, trầm giọng cảnh cáo, “Đừng động đậy!”

Hương Diệp hơi bĩu môi, hắn lại dữ với cô! Đâu phải cô nợ nần gì hắn!

Cặp mắt của Ngọc Sanh Hàn, từ lúc nãy vẫn dính chặt lấy vết sẹo trên tay Hương Diệp không rời, giờ đang dùng nước trà cẩn thận lau cho cô, sau đó cách khăn lông, năm ngón tay bắt đầu tỉ mỉ xoa bóp xung quanh.

Động tác êm ái, khiến cho cánh tay Hương Diệp thoải mái vô cùng, cũng quên phải tránh ra, chỉ đành mặc cho hắn xoa nắn.

Xoa được một lúc, Ngọc Sanh Hàn cuối cùng cũng bỏ chiếc khăn ra, lại bắt đầu nhìn chằm chằm vết sẹo kia, Hương Diệp lại lúng ta lúng túng rụt tay về, Ngọc Sanh Hàn lại nắm chặt lấy, một tay thò xuống bên hông móc ra một chiếc bình ngọc nhỏ, ngón tay quết ra, dính chút nước trong tựa như cao ngọc, nhẹ nhàng bôi lên vết sẹo trên tay Hương Diệp, Hương Diệp muốn nói vết thương của cô đã khỏi, không cần bôi thuốc, nhưng không ngờ, Ngọc Sanh Hàn đang nhìn chằm chằm, cuối cùng lại mở miệng.

“Đáng chết!”

Hai chữ, khiến cho mấy lời kia của Hương Diệp cũng chìm xuống.

“Sao lại bị thương nặng như vậy? ! Tần Khê đến để làm gì hả? !” Ngọc Sanh Hàn dường như rất tức giận, nhưng điều khiến hắn giận nhất là cô bị thương, mà hắn lại không ở bên cạnh cô!

Vết sẹo dài như vậy, nhất định sẽ rất đau đúng không.

Nếu để hắn biết kẻ nào làm cô bị thương, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó dễ dàng!

Hương Diệp vẫn nhìn ánh mắt vừa oán hận vừa thù địch của Ngọc Sanh Hàn, dứt khoát rút tay lại, kéo tay áo xuống, Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, lại gầm nhẹ một tiếng, “Đưa tay em đây!”

“Không cần.” Hương Diệp đáp lại, “Tay em đã không sao rồi, huống chi chúng ta đã chia tay, sau này chẳng ai liên quan đến ai nữa. . .” Hương Diệp mắt nhìn thẳng xa xăm, lại thấp giọng bổ sung, “Cho nên, anh không cần đau thay em.” Không cần nhìn vết thương của em, mà giống như đau trong lòng anh kiểu đó.

Hương Diệp dứt lời, đứng thẳng dậy, kéo Ngọc Sanh Hàn đẩy hắn ra ngoài, Ngọc Sanh Hàn bực mình vô cùng, nhìn dáng vẻ bướng bỉnh kia của Hương Diệp lại càng buồn bực không dứt, còn muốn nói gì đó, người đã bị Hương Diệp đẩy ra ngoài, sau đó cửa phòng rầm một tiếng, khép chặt.

Hương Diệp tựa vào cánh cửa, một tay vuốt ve vết sẹo trên cánh tay trái, cảm nhận sự mát lạnh của thuốc cao trên đó, tản ra mùi vị thanh tân nhẹ dịu, cô lúc ấy, cho đến giờ chưa từng nghĩ đến, Ngọc Sanh Hàn nhìn thấy cô bị thương sẽ phản ứng thế nào, càng không ngờ tới, hắn lại đau lòng như vậy.

Rõ ràng bản thân còn từng bị thương nặng hơn, mà chỉ nhìn có một vết sẹo của cô thôi lại như sắp khóc vậy.

Khiến cô, không khỏi cảm động.

Hôm sau, mới dậy chưa được bao lâu, đã thấy An Quế tới, gặp được Hương Diệp, không khỏi cảm động, Hương Diệp đương nhiên không biết, từ khi không có cô ở đây, áp suất trong hoàng cung này thấp cỡ nào.

Mặt đầy xúc động hành lễ với cô, sau đó đưa đồ lên.

“An Quế, đây là cái gì?” Hương Nại Nhi cầm chiếc hộp nhỏ kia nhìn tới nhìn lui, lại ngửi một cái.

“Đây là Mân thanh cao.” An Quế giải thích, Hương Nại Nhi nghe vậy, bèn nói, “Mai thanh cao? Ăn được không?”

An Quế nghe vậy, mặt đầy vạch đen, cầm chiếc hộp nhỏ lại, giải thích, “Đây là cao trị sẹo đêm qua Hoàng thượng tự mình điều chế cho nương nương, không ăn được.”

Hương Nại Nhi nghe là do Ngọc Sanh Hàn làm, nhất thời mất hết cả hứng thú, xoay người, ngồi phịch xuống ghế.

Hương Diệp nhìn chiếc hộp nhỏ An Quế dâng lên, chỉ thản nhiên nói, “Ta đã không còn là nương nương nữa rồi, ông nên đổi cách xưng hô đi.” Nói thì nói vậy, lại nghĩ Ngọc Sanh Hàn tối hôm qua về tự mình điều chế cao trị sẹo, nói vậy làm sao mà nghỉ ngơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.