Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 133: Chương 133: Không thể nói lý




Ngọc Sanh Hàn nghe thấy lời cầu cạnh của Tiêu Cẩm, mắt lạnh đảo qua, chỉ nói, “Tiêu Vương gia có lòng rảnh rang lo lắng cho Hoàng hậu, chẳng bằng tự lo cho bản thân trước đi.”

Tiêu Cẩm cũng Minh Lam bị đuổi về nơi ở, mặc dù không đưa đến Hình Bộ để truy cứu, nhưng cũng thành giam lỏng, không có ai nói qua, không cho phép hắn được tính sổ sau.

Lại nói, Ngọc Sanh Hàn chỉ một câu đã biếm Hương Diệp vào lãnh cung, Hương Nại Nhi đương nhiên là tức giận bất bình, học lời thoại của Tần Khê, cô cũng muốn cho Ngọc Sanh Hàn biết cái gì gọi là “Văn võ song toàn”!

Được rồi, thật ra thì cô đánh không lại hắn, thủ hạ Tần Khê của cô cũng đánh không lại hắn.

Hương Diệp bị đưa tới lãnh cung, Tần Khê thuận miệng lấy cớ nán lại trong cung với Hương Nại Nhi, hai người len lén chạy tới chỗ lãnh cung của Hương Diệp, Ngọc Sanh Hàn đã ra lệnh cấm bất kỳ kẻ nào tới thăm hỏi. Hương Nại Nhi tự động bò lên vài Tần Khê, để cho phi công chuyên chức của cô nàng đưa vào lãnh cung.

Mảnh sân tiêu điều, không được sửa sang, cỏ dại giăng đầy, cung điện vắng vẻ, bụi thành tầng, thiếu được sửa chữa, thoạt nhìn hoang phế vô cùng.

Nhìn vào bên trong , Ngọc Sanh Hàn đã ở trong, đại khái là đến tiễn cô.

Tần Khê cũng Hương Nại Nhi nép bên cửa sổ, nghe lén bên trong nói chuyện.

“Anh sẽ cho người tới quét dọn chỗ này.” Ngọc Sanh Hàn nhìn xung quanh, căn phòng đầy bụi bặm, không khí nặng nề, ngoài cửa sổ thưa thớt vài nhánh cây, người yêu hoa như cô chịu sao nổi?

“Không cần, nếu đã đưa tôi đến đây, thì rõ ràng một chút không phải sẽ tốt hơn sao?” Hương Diệp nhạt giọng cự tuyệt, trên khuôn mặt không chút gợn sóng đầy vẻ lạnh nhạt, Ngọc Sanh Hàn biết cô sẽ nói như vậy, nhưng hắn vẫn muốn phái người đến sửa sang lại một phen.

“Anh thích phái người đến sửa sang chỗ này đấy.” Hắn muốn làm, cô không cản được, cũng vậy, những chuyện cô muốn làm, hắn cũng không cản được, hai người đều cùng một loại tính cách.

“Nếu như vậy, cứ mang cho tôi mấy hạt giống hoa tới đây là được.” Hương Diệp nhíu mày nói, không gây sự với hắn, Ngọc Sanh Hàn nghe vậy gật đầu một cái, Hương Diệp nhìn thẳng vào hắn, một lúc lâu, đột nhiên bước tới, suy nghĩ một chút nói, “Đáp ứng tôi một chuyện, coi như trả lại nhân tình hôm nay của tôi.”

Ngọc Sanh Hàn hỏi cô, “Chuyện gì?”

“Thả Tiêu Cẩm.” Hương Diệp nói thẳng, Ngọc Sanh Hàn giống như đã sớm ngờ tới, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vặn vẹo trầm giọng nói, “Tần Hương Diệp, em cho rằng anh thật sự cần dựa vào em để vượt qua cửa ải khó khăn lần này sao? Em cảm thấy anh sẽ vì thế mà phải thấy cảm kích em sao?”

Hương Diệp ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt oán hận của hắn, cô biết hắn có cách, là cô tự quyết định, tự cho là đúng, nhưng mà, Tiêu Cẩm muốn đối phó với Ngọc Sanh Hàn cũng chỉ bởi vì hắn thích cô, cô có trách nhiệm với hắn.

“Bất kễ anh có cảm kích tôi hay không, tôi chỉ cần anh đáp ứng tôi, cho dù Tiêu Cẩm có làm gì anh, đáp ứng tôi đừng gây khó dễ cho hắn quá.”

Ngọc Sanh Hàn bỗng trừng cô, nghiến răng nói, “Đến giờ mà em vẫn còn vì cậu ta, trong lòng em cậu ta quan trọng đến vậy sao? Tần Hương Diệp, anh nói cho em biết, muốn anh bỏ qua cho cậu ta, anh không làm được!”

Ngọc Sanh Hàn vừa nói, trực tiếp phất áo đi thẳng, Hương Diệp nhìn bóng lưng giận dữ bỏ đi của hắn, mày liễu nhíu sâu, thấy hắn lại tự mình nghĩ nhiều, trước kia hiểu lầm cô thích Tiêu Cẩm, bây giờ vẫn hiểu lầm hắn, vẻ hòa nhã cho hắn đều vứt hết xuống Thái Bình dương.

Nhìn chằm chằm bóng lưng sải bước của hắn, Hương Diệp không nhịn được kêu lên, “Anh không thể nói lý!”

Bước chân của Ngọc Sanh Hàn hơi chậm lại, đầu hơi động đậy về phía sau, cuối cùng vẫn không quay lại, giống như hừ một tiếng, vẩy tay áo, đi thẳng ra cửa cung, bóng dáng kia, càng lúc càng xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.