Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 48: Chương 48: Làm đồ đệ của ta đi




“Quái thục thử (quái thúc thúc)*.” Hương Diệp đột nhiên cắt đứt lời tự giới thiệu của ông ta, lùi ngay lại một bước, không có biện pháp, nụ cười kia thoạt nhìn khiến cô nghĩ đến Tần Khê.

*Hai từ này đồng âm, thục thử = cao lương

“Tiểu cô nương, ta là thục quái, không phải quái thục~ ” Quái Lão nghiêm túc cải chính, xem ra tiểu cô nương này vẫn có chút kiến thức, Ngọc Sanh Hàn cùng Hương Diệp nghe vậy, trực tiếp hết ý kiến, thì ra là cổ đại cũng có a, quái thục thử ~

Vậy nên, Hoàng thượng cùng hoàng hậu, còn có một quái thục thử, ba người đến trường đua, thị vệ cung nhân thấy người nọ, chỉ nghĩ là bằng hữu ngoài cung của Hoàng thượng, không dám nhiều lời, Quái Lão nhảy thẳng lên một thân cây, nhìn đầu kia, Hương Diệp làm mẫu lên ngựa, hai người đứng cùng một chỗ, đúng là một đôi bích nhân, Quái Lão không có tâm tư mà nhìn xem hai người xứng đôi thế nào, trong lòng lão chỉ nghĩ, làm sao mới có thể thu được tiểu tử kia làm đồ đệ, tâm tư như vậy, lần đầu tiên lão có.

Bên trong sân ngựa, hai người không biết từ lúc nào, ban đầu là một người trên ngựa một người dưới ngựa dạy, lại biến thành tình trạng hai người cùng ngồi trên ngựa, Quái Lão khẽ mỉm cười, cô bé con này, cũng thực thú vị, nhìn hai người phi nhanh trong sân ngựa, khóe miệng Quái Lão hiên lên một nụ cười sâu xa.

Thầm nghĩ, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt, cùng nhau luyện công, hiệu quả gấp đôi.

Quyết định! Hai đứa đều nhận!

Quái Lão vỗ thân cây khô, nhảy xuống. Lại thấy ở bên cửa, hai thị vệ len lén nhìn vào trong, miệng thở dài nói, “Đã bảo là Hoàng thượng rất sủng ái Hoàng hậu nương nương mà, ngươi xem, Hoàng thượng đang dạy nương nương cưỡi ngựa kia kìa ~”

Mặt Quái Lão đầy hắc tuyến, cái gì thế ~ rõ ràng là chuyện ngược lại… từ từ, bọn họ vừa mới nói cái gì? Hoàng thượng? Hoàng hậu!

Cô bé con kia chính là tình nhân của tiểu tử Tiêu Cẩm?!

Trời ạ…

Bởi vì phải ra ngoài luyện tập, Hương Diệp đặc biệt thay Ngọc Sanh Hàn đổi một thân thường phục, mà huấn luyện viên như cô đương nhiên cũng một thân thường phục, Quái Lão đầu óc thô sơ lúc này mới nghĩ ra, tại sao mấy tên thị vệ cung nhân kia thấy lão một câu cũng không nói.

Đần quá! Quái Lão gõ gõ đầu mình, sao lại không nhận ra chứ? Bất quá, tuy không dễ dàng gì nói rõ với tiểu tử Tiêu Cẩm, nhưng mầm non lão phát hiện ra đâu thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.

Khinh công vút qua, vững vàng đáp xuống trước ngựa, hai người cả kinh, vội vàng ghìm cương lại, Quái Lão ung dung đứng thẳng, không một tia né tránh, con ngựa lồng chân trước lên, hai người lập tức ngồi không vững, sắp ngã xuống ngựa, Quái Lão nhẹ phất tay lên, một trận chưởng phong quét qua chân sau của con ngựa, chân sau con ngựa lập tức cũng nhấc lên, hai người nhannh chóng thăng bằng trở lại.

Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh đảo qua mặt Quái Lão, trong ánh mắt mang theo một tia thâm trầm.

Lại nghe, Quái Lão ung dung đứng thẳng trước ngựa, mở miệng liền hỏi, “Hai người các ngươi, làm đồ đệ của ta đi.”

Hương Diệp nghe vậy khẽ nhíu mày, quay đầu, lại thấy khóe miệng Ngọc Sanh Hàn dâng lên một nụ cười như có như không, đáy mắt càng thêm mưu tính, trái tim Hương Diệp run lên, biết hắn đã có đáp án.

Trong lòng, dường như khẽ than, bỏ tay hắn ra, nhảy xuống ngựa, đang muốn rời đi, lại nghe thấy tiếng nói như một đứa ngốc vọng lại, “Oa a! Cao nhân a! Cao thủ! Nhận ta làm đồ đệ đi!”

Mặt Hương Diệp lập tức đầy hắc tuyến, lại thấy Tần Khê một đường vui vẻ chạy tới, vẻ mặt sùng bái nhìn chằm chằm Quái Lão, miệng kêu lên không ngớt, “Khinh công oa~ nội lực oa~ cao nhân!”

“Ngươi là ai hả?” Quái Lão vẻ mặt quái dị nhìn cái người đột nhiên trồi ra này, kéo kéo ống tay áo bị hắn túm mãi không buông, Tần Khê lại bắt được ngay, vẻ mặt như nịnh nọt cười, “Sư phụ, dạy ta đi dạy ta đi, ta gọi ông là sư phụ rồi ~”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.