Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 230: Chương 230: Lôi đi một, vẫn còn một.




Hương Diệp bước tới, đứng bên cạnh hắn, ánh mắt rời rạc, nhìn cỏ non xanh biếc dưới chân, xanh non mơn mởn, ngẩn người nhìn nhìn Ngọc Sanh Hàn một lúc lâu, cuối cùng hơi mỉm cười, lại nói, “Anh còn đạo cả thơ của Minh Lam?”

Ngọc Sanh Hàn nhìn cô, nhất thời nổi đóa! Nhìn ý cười trong mắt Hương Diệp, không có giận thật, chỉ lộ ra vẻ bất mãn bất đắc dĩ, “Đấy vốn là anh nói cho cậu ta nghe.”

“Ừm.” Hương Diệp đáp nhẹ một tiếng, khiến cho Ngọc Sanh Hàn hơi ngẩn ra, cô nói “Ừm”, là tin hắn sao?

“Nhưng anh vẫn là đạo thơ.” Hương Diệp nghiêm túc vạch trần. Ngọc Sanh Hàn nhất thời ức chế, Hương Diệp lại vòng qua hắn, hơi cúi người, sợi tóc thật dài dường như phe phẩy qua gương mặt hắn, năm ngón tay gầy mảnh nhẹ nhàng lướt qua dây đàn, quay đầu, đối diện với cặp mắt của Ngọc Sanh Hàn, hai người đều ngẩn ra, Hương Diệp lại như ra vẻ dạy dỗ nói, “Nhưng mà sao cầm nghệ của anh chẳng có chút tiến bộ nào thế?” Cô vẫn cho hắn là quái vật học cái gì cũng biết ngay cơ đấy ~

Ngọc Sanh Hàn hậm hực không mở miệng, đều là ý tưởng thối hoắc của Tần Khê! Tự dưng lại bảo hắn đánh đàn!

Hương Diệp thấy Ngọc Sanh Hàn banh mặt, cười như không cười, hơi nghiêng người, ngồi xuống trên băng ghế hơi dài, ngay bên cạnh hắn, khoảng cách gần gũi nhất sau hơn nửa năm qua.

“ không phải đàn như vậy.” Hương Diệp nhẹ gảy dây đàn, nói rất hay như không có chuyện gì xảy ra, Ngọc Sanh Hàn vẫn nhìn gương mặt nghiêng của cô, thấy vẻ vô tội trong mắt cô lúc quay đầu, hơi mỉm cười, ánh mắt cuối cùng cũng rơi xuống ngọc cầm với cô.

Một tay đặt lên dây đàn, hỏi, “Như thế này?”

“Ở đây, sau đó là ở đây.” Hương Diệp kiên nhẫn chỉ đạo, chẳng hay biết sự gần gũi đột nhiên của cô khiến cho hắn mê hoặc.

“Anh thất thần?” Hương Diệp nhíu mày hỏi hắn, Ngọc Sanh Hàn đáp luôn, “Đâu có.”

“Vậy anh đàn lại một lần cho em nghe.” Hương Diệp buông tay, lại bị Ngọc Sanh Hàn bắt lấy, bàn tay hơi nhúc nhích, nhưng không tránh ra, Ngọc Sanh Hàn thấy cô phối hợp như vậy, liền thoải mái lôi kéo tay cô ướm lên dây đàn, bàn tay nhẹ nhàng úp lên tay cô, ra vẻ rất nghiêm túc đùa nghịch những ngón tay của cô, “Là thế này sao?”

Hương Diệp quay đầu, chỉ nhìn hắn không nói gì, Ngọc Sanh Hàn ngừng động tác trên tay, cũng nhìn cô, hai người hai mắt nhìn nhau, đúng lúc đó, đằng xa chợt truyền đến một tiếng kêu ầm ĩ, “Hoàng thượng ca ca! Hương Diệp muội muội!”

Hương Diệp nhất thời ngẩn ra, ngoài đầu lại, thấy giữa bụi hoa ở đầu kia của Ngự hoa viên, đột nhiên vọt ra mấy người, mỗi người vươn một tay che miệng Xảo phi đột nhiên nhảy ra kia, kéo kéo, lôi ra khỏi hiện trường.

“Ngoài ý muốn ấy mà, hai người tiếp tục đi.” Hương Nại Nhi một tay vừa bịt miệng Lạc Nhạn vừa nói, Hương Diệp đã rụt tay lại, có chút câm nín nhìn mấy người này, Ngọc Sanh Hàn chờ ở Ngự hoa viên, không phải là kế hoạch bọn họ dàn dựng sẵn đấy chứ?!

Tần Khê và Hương Nại Nhi, cộng thêm một Ân Ngôn, một An Quế, bốn người nhanh chóng kéo Lạc Nhạn rút lui khỏi hiện trường, Hương Diệp đứng dậy, định đi qua túm mấy người đó lại, Ngọc Sanh Hàn vội vàng kéo cô lại, ấn cô xuống ghế, trong giọng nói mang theo chút bá đạo như bất mãn, “Không cho đi.”

Hương Diệp ngẩng đầu, dùng mắt liếc xéo hắn, đang định mở miệng, đã thấy Ngọc Sanh Hàn cúi người xuống, vừa đúng tầm nhìn thẳng vào cô.

Một bàn tay, nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay Hương Diệp, tinh tế vuốt ve.

“Nếu nói, anh không ép em nữa, vậy, em có thể lại giống như trước với anh không? Anh sẽ không yêu cầu em hồi cung làm Hoàng hậu nữa, cũng sẽ không trói buộc em, như vậy, em có thể đừng có lúc lạnh lúc nóng như vậy nữa, được không?”

Cô đột nhiên tỏ ra gần gũi, thực sự khiến cho hắn sợ hãi, sợ rằng cô sẽ giống như trước kia, chỉ dùng vỏ bọc ngọt ngào để che giấu, thừa dịp hắn buông lỏng phòng bị, sẽ một đi không trở lại.

Hương Diệp nhìn dáng vẻ Ngọc Sanh Hàn thấp giọng nhẹ nhàng, đáy lòng lại dâng lên chút dịu dàng, lòng bàn tay mềm mại, đầu ngón tay có lớp chai mỏng nhẹ nhàng động đậy, cứ vậy, nhẹ nhàng nắm lại tay Ngọc Sanh Hàn, cảm thấy tay hắn chợt run lên, dường như là vui mừng, Hương Diệp hơi cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói, “Sẽ không hờ hững.”

Chỉ một câu như vậy, khiến cho Ngọc Sanh Hàn có chút mừng đến phát điên, trải qua nỗi đau mất mát, chỉ một chút xíu đáp lại thôi cũng đủ để hắn cảm thấy vui mừng.

Chẳng qua là, niềm vui ấy còn chưa duy trì được bao lâu, Hương Diệp nhìn Ngọc Sanh Hàn, đang định mở miệng nói, đột nhiên, cảm thấy mình đang bị một ánh mắt nào đó nhìn chằm chằm, quay đầu, lại thấy một cô gái, thân mặc đồ cung nữ, kinh ngạc đứng ở đó nhìn bọn họ.

Hương Diệp thấy người kia mặc một thân rõ ràng là đồ của tú nữ, khi nhìn rõ là ai, lại càng sửng sốt, cặp mắt sáng ngời kia, là thứ rất khó khiến người ta quên.

Là tiểu cung nữ kia.

Ngọc Sanh Hàn nhìn theo ánh nhìn của Hương Diệp, thấy Quan Niệm Nhã, hơi nhíu nhíu mày, không phải đã hạ lệnh không cho cô ta tùy tiện đi loạn sao, cô ta dám không để ý đến mệnh lệnh của hắn!

Tay đột nhiên trống không, Ngọc Sanh Hàn mở to mắt nhìn Hương Diệp rút tay mình ra từ trong lòng bàn tay hắn! Đây tính là gì hả?!

Quay đầu, trừng Quan Niệm Nhã, ánh mắt của Ngọc lão Đại đang nói, bây giờ hắn đang rất khó chịu, Quan Niệm Nhã hơi ngẩn ra, lần đầu tiên thấy ánh mắt như vậy của Ngọc Sanh Hàn, chân không kìm được lùi lại một bước, người lại vẫn miễn cưỡng đứng lại, hiên ngang ngẩng đầu, cứng người nói, “Ta chẳng qua là đi dạo một chút, không phải, không phải là cố ý tới… không phải là cố ý tới gặp ngươi….”

Nói đến câu sau, không tự chủ được, giọng nói lại trở nên nghẹn ngào, khiến cho Hương Diệp không kìm được mà ngẩn ra, đứng dậy đi về bên đó, Ngọc Sanh Hàn còn muốn kéo cô, lại chậm mất.

Hương Diêp đi tới bên cạnh Quan Niệm Nhã, nhìn khóe mắt cô bé hồng hồng, nhưng cặp mắt kia, càng hồng lại càng quật cường, tuy biết cô ta là ai nhưng vẫn nhẹ giọng hỏi, “Ngươi chính là Quan Niệm Nhã?”

Quan Niệm Nhã nhìn Hương Diệp, nặng nề gật một cái, Hương Diệp quay đầu nhìn Ngọc Sanh Hàn một cái, ánh mắt không rõ ý tứ, Ngọc Sanh Hàn nhanh chóng cất bước, đi tới.

Quan Niệm Nhã thấy hắn đến gần, đột nhiên quỳ xuống, cắn môi dưới thấp giọng nói, “Tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Tần Vương quận chúa!” Ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Hương Diệp, “Khi nãy Niệm Nhã không biết là Tần Vương Quận chúa, đã đắc tội nhiều!” Nàng sớm nên biết, khí chất như vậy, lại yêu hoa, có điều không ngờ tới, thật sự chính là nàng ta, người mà Hoàng thượng vẫn tâm tâm niệm niệm đó, hẳn là phải như vậy, không xinh đẹp khuynh thành, nhưng là, một thân khí chất khiến người ta khó mà quên được.

Hương Diệp còn chưa lắc đầu, Ngọc Sanh Hàn đã giành trước một bước, lạnh giọng hỏi, “Ngươi đã gặp Hương Diệp rồi? Ngươi đã làm gì nàng hả?”

Quan Niệm Nhã nghe vậy, chỉ cảm thấy hốc mắt căng thẳng, bảo hộ nàng ta như vậy, còn gọi thân mật như thế, đây coi như là đang thị uy với nàng sao?

“Nàng không làm gì cả.” Hương Diệp lành lạnh ngắt lời Ngọc Sanh Hàn, liếc xéo hắn một cái, dường như rất bất đắc dĩ, “Chẳng qua là mặc đồ cung nữ đảo một vòng trước mắt ta thôi, ngẫm lại cũng là do Hoàng thượng cấm chân người ta, khiến cho người ta buồn đến hư người mới phải đổi y phục trốn ra ngoài.”

Hương Diệp miễn cưỡng nói, ra vẻ như không chút để ý, ánh mắt rơi xuống người Quan Niệm Nhã, tròng mắt hơi trầm xuống, nhớ đến lời nhắc nhở cuối cùng của Hinh Phi khi nãy.

“Nếu có gặp Hoàng thượng, bảo Hoàng thượng hãy đề phòng Quan Niệm Nhã… nàng là người của phụ thân ta.”

Cao Thân vương, trong ấn tượng là một gương mặt hiền hòa, có điều Hương Nại Nhi ở Thiên Sứ các có thu thập được chút tin tức về Cao Thân vương, lại là hai nguồn tin trái chiều, một là thích làm vừa lòng người khác, là người cực tốt, hai là thông đồng với thương nhân, lén thao túng một vài giao dịch quan trọng.

Hương Diệp trước có nghe Tần Khê nhắc đến, cũng không tin lắm, nhưng sự thật là như vậy, Cao Thân vương, không vô hại như vẻ bề ngoài, nhất là, không giống Hinh Phi.

Nhưng Quan Niệm Nhã trước mặt dường như không có nhiều tâm cơ, cặp mắt kia, vừa nhìn đã biết tính tình thế nào, mặc dù không đơn thuần vui tươi như Lạc Nhạn, nhưng cũng không phải dạng người lắm thủ đoạn.

Cao Thân vương để cô ta làm tú nữ tiến cung, chỉ là vì để cho cô ta xem con gái mình sống trong lãnh cung có tốt hay không thôi sao?

Lại nói Ngọc Sanh Hàn nghe Hương Diệp nói vậy, vẫn giữ nguyên vẻ mặt cứng đờ, nhìn Quan Niệm Nhã quỳ trên đất, cũng chẳng có ý định bảo cô ta đứng dậy, Hương Diệp thấy thế, nhẹ nhàng đá hắn một cái, động tác như vậy mang theo chút thân mật, khiến cho tâm trạng Ngọc Sanh Hàn lại vui vẻ, Quan Niệm Nhã đang quỳ, đương nhiên là thấy rõ ràng động tác kia của cô, trong lòng lại càng thêm buồn bực.

“Đứng lên đi.” Ngọc Sanh Hàn trầm giọng nói một câu, Quan Niệm Nhã lập tức đứng dậy, nhìn hai người, mắt càng thêm hồng, cặp mắt cứ nhìn chằm chằm Hương Diệp, “Tạ Hoàng thượng, tạ Tần vương Quận chúa.”

“Không có việc gì ngươi đi được rồi đấy.” Ngọc Sanh Hàn lại nói một câu, Hương Diệp nhìn thái độ lạnh lùng kia của Ngọc Sanh hàn, đột nhiên nhớ tới thái độ của cô với Hàn Thanh, có phải cũng giống thế này, lại nhìn Quan Niệm Nhã, vẻ mặt đáng thương, trong mắt lại tràn ngập không cam tâm, Hương Diệp chớp chớp mắt, hạ giọng nói, “Đúng là không có việc gì, em hồi phủ trước.”

Lời này, khiến cho cả hai người đồng thời ngây ngẩn, Ngọc Sanh Hàn vội vàng kéo tay cô lại, “Anh đâu nói em.”

“Hoàng thượng nói ta.” Quan Niệm Nhã có chút oán hờn nói, Hương Diệp vẫn giữ vẻ không sao cả, nhìn Quan Niệm Nhã, lại nói, “Không sao, dù sao ta cũng không có việc gì, cùng ngươi đi cũng được.”

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy tay càng siết chặt thêm, nghiến răng nghiến lợi, “Tần Hương Diệp, em dám đi…”

“Cô ấy không đi!” Phía sau đột nhiên trồi lên một tiếng như vậy, ba người đồng thời quay đầu, đã thấy Tần Khê và Hương Nại Nhi cộng thêm một Ân Ngôn, cộng thêm một An Quế, lại cộng thêm một Lạc Nhạn nữa, đều vọt tới.

Quan Niệm Nhã còn chưa hiểu chuyện gì, đột nhiên hông bị siết chặt, cả người bị Hương Nại Nhi và Ân Ngôn mỗi người một bên kéo đi, bụi mù cuồn cuộn tới, lại cuồn cuộn đi~

Phất ống tay áo ra đi, không mang theo một áng mây, Tần Khê cười hề hề nói, “Hai đứa tiếp tục.”

Dứt lời lại viu một tiếng biến mất tăm mất tích với đám Hương Nại Nhi, An Quế chạy theo phía sau, Lạc Nhạn chạy hơi chậm, lúc đi qua Ngọc Sanh Hàn và Hương Diệp, cũng cười hề hề, “Hoàng thượng ca ca, Hương Diệp muội muội, hai người cứ chơi từ từ.”

Trong Ngự hoa viên, giờ thực sự chỉ còn lại hai người, đứng ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng lại.

Quan Niệm Nhã biến mất rồi.

Lại một người nữa bị túm.

Hương Diệp thực sự không hiểu, Ân Ngôn và Hương Nại Nhi rốt cuộc tiến cung để làm gì? Chẳng lẽ đặc biệt canh giữ ở đây, bất cứ lúc nào cũng có thể tới chộp người?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.