Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 204: Chương 204: Phế hậu chiếu 3




An Quế rất khó khăn khi truyền đạt ý chỉ này, Hương Diệp nghe qua, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, không nói lấy một câu. Chỉ lấy một chút đồ, sau đó cầm lấy thánh chỉ rời đi.

Thấy Tần Khê ngoài cửa cung, trong lòng dường như dâng lên một nỗi chua xót, từ từ thấm vào tim, bắt đầu rục rịch trong cổ họng, cửa cung ngay trước mặt, cô chỉ cần bước một bước là qua, có điều lúc này, ra rồi, sẽ không thể tiến vào.

Cô đã từng mong chờ ngày này biết bao, rời khỏi Hoàng cung, sống cuộc sống tự do tự tại mà mình thích, nhưng, khi ngày này thực sự đến, đứng trước cửa cung, nhìn Tần Khê, lại cảm thấy đại điện vàng chói sau lưng thật xa vời với cô.

Tựa như từ đây, cô sẽ phải rời xa người kia, sau này, sẽ không bao giờ có thể cùng hắn phẩm rượu dưới trăng, uống chung một vò rượu do tự tay mình ủ; sau này, sẽ không bao giờ có thể cùng hắn pha trà trong sân, nghe hắn nói, muốn uống trà Đoàn tụ; sau này, sẽ không bao giờ có thể gây gổ với hắn nữa, hai cặp mắt lạnh giao chiến, chẳng ai chịu thua ai. . .

Trái tim có không nỡ đến mấy, nhưng mà, cuối cùng cô cũng vẫn không có đủ dũng khí đi bên hắn cho đến tận cùng.

“Hàn, thì ra ở một nơi quá lâu, thật sự thấy ngột ngạt.

Em biết anh sẽ xem thường em, sau khi chúng ta tách ra, anh có thể dùng thời gian một năm để hận em, nhưng mà, một năm sau, xin hãy đặt đoạn tình cảm này xuống, tương lai của anh, phải là hoành đồ vĩ nghiệp.”

“Hàn, em không tin vào tình yêu, chưa từng tin. Đã từng, em đã cố gắng để tin tưởng tình yêu, tin tưởng anh, nhưng mà, em chẳng qua chỉ dùng ước định của chúng ta để đánh cuộc. Cuối cùng, không có thắng bại, là em đã bỏ qua trước.”

“Thật xin lỗi.”

. . .

“Hương Diệp, thế này là thế nào? Sao lại ầm ĩ thành như vậy?” Hương Nại Nhi thấy Hương Diệp mang bọc đồ bước ra, vừa tới đã hỏi, Hương Diệp vẫn giữ vẻ bình tĩnh trên mặt nói, “Không có gì, chẳng qua là đã đến lúc ước định.”

“Tiểu Hương Hương, hai người ở bên nhau, chẳng lẽ vẫn chỉ vì ước định thôi sao?” Tần Khê có chút khó hiểu, ẩn ẩn tức giận, hiếm khi lại không mắng Ngọc Sanh Hàn có phải đã bắt nạt cô, muốn trả thù cho cô.

“Chẳng lẽ không phải vì thích cậu ta, mới chịu ở bên cậu ta sao? !” Tần Khê gầm nhẹ một tiếng, nhìn thấy màn hơi nước thật dày trong mắt Hương Diệp, giọng lại mềm xuống, “Tiểu Hương Hương, em sẽ không hối hận sao?”

Bỏ lỡ một người đàn ông như vậy.

Nghe vậy, Hương Diệp yên lặng nhìn Tần Khê, đột nhiên, hai tay buông thõng, bọc quần áo rơi xuống đất, nhanh chóng bước về phía Tần Khê, giọng nói khàn khàn, gọi hắn, “Ca.”

Tần Khê còn chưa hồi hồn, Hương Diệp lại đột nhiên ôm chặt lấy hắn, thấp giọng gọi hắn, “Ca.”

Hương Diệp vùi đầu vào trong ngực Tần Khê, khẽ run, Tần Khê vươn tay, nhẹ nhàng vuốt đầu cô, thở dài nói, “Em. . . thực không biết phải làm gì em cho phải đây?”

“Ca~ hu hu hu. . .” Trái tim đau quá, rõ ràng là chính cô không cần hắn, tại sao lại rơi nước mắt, tại sao lại đứng trước cửa nhà hắn ôm anh trai mình khóc?

Nhưng mà, hắn nói, muốn cô đi ngay lập tức.

Cho dù là một giây một phút, hắn cũng không muốn gặp cô.

“Hu hu hu~~” Hương Diệp ôm Tần Khê, khóc không hề cố kỵ, nói cái gì mà nước mắt chảy trong lòng, đều là gạt người, cô không thể kìm được, trái tim như bị đục ra một lỗ thủng, rất nhiều thứ đang từ từ chảy mất.

Trà đoàn tụ của mẹ, ánh mắt lãnh khốc mang theo tuyên thệ của Ngọc Sanh Hàn, dáng vẻ mỉm cười nhịn đau của Hinh Phi trước Ngọc Sanh Hàn, dáng vẻ bị trượng phu phản bội của Danh Dược Tử.

Những thứ này, như muốn nổ tung trong đầu cô, càng gần bên Ngọc Sanh Hàn, những thứ này lại càng quấn lấy cô, chỉ cần cô còn ở bên cạnh hắn, là sẽ không có cách nào khống chế bản thân mình bỏ qua những thứ này.

Cho nên cô nhẫn tâm tổn thương hắn, chôn vùi tình yêu của hai người dưới đất bùn với tàn hoa lê.

“Nếu luyến tiếc như vậy, sao lại còn chia tay với anh ta? !” Hương Nại Nhi nhìn Hương Diệp khóc đến lợi hại như vậy, bản thân cũng thấy sống mũi cay cay, gào thét với Hương Diệp, nhưng không sao hiểu nổi, tại sao phải giày vò bản thân như thế.

“Rõ ràng chỉ cần cậu gật đầu, hai người vẫn có thể ơ bên nhau! Sao cậu lại ngốc như thế chứ? !” Hương Nại Nhi có chút luống cuống rít lên, Hương Diệp vẫn ôm Tần Khê khóc.

Tần Khê vuốt đầu Hương Diệp, im lặng an ủi, Hương Nại Nhi đứng bên cạnh rống đến mỏi cả chân.

Cuối cùng, ba người vẫn quay lại Ngọc Khê vương phủ, Hương Diệp mang một cặp mắt thỏ quay về nhà, không nói thêm một câu, chỉ vào phòng, lấy từng đoạn ngọc trong bọc quần áo ra.

Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp lại nhau, cô cầm Ngọc Như Ý kia đánh hắn, gõ cực kỳ ác mấy lần liền, một hồi gõ hắn ngất luôn, tỉnh lại, rồi tỉnh lại tiếp, vẫn cứ là hắn.

Hương Diệp đã từng nghĩ, cho dù cô có gõ hắn thế nào, hắn nhất định là muốn dính lấy sinh mệnh của mình không đi.

Nhưng mà, một phần tư đoạn ngọc như ý, còn có thể tính là gì?

Mà ở Hoàng cung, trong tẩm cung của Thi Ngưng điện, Ngọc Sanh Hàn vẫn ngồi yên bên giường, không nói gì, cũng không có động tác gì, cho đến khi An Quế tới truyền lời ở ngoài cửa, nói Hương Diệp đã đi rồi, Ngọc Sanh Hàn hình như đáp một tiếng, sau đó không có thanh âm gì nữa.

Tẩm cung vắng lạnh, tựa hồ như không có hơi thở của người, Ngọc Sanh Hàn ngồi bên mép giường, vuốt ve cặp gối đầu kia, nhớ tới lúc trước, hắn ôm một Hương Diệp như đã chết trong lòng, không có hơi thở, không có nhịp tim, cả người lạnh như băng, nhưng mà, hắn vẫn nguyện ý ôm chặt lấy cô, cho dù chỉ một chút thôi cũng tốt, để sau khi tỉnh lại, cô cảm nhận được nguồn ấm đầu tiên chính là hắn, như vậy cũng tốt lắm rồi.

Vì cô mà học y, cho tới giờ hắn chưa từng hối hận, bởi vì cô rất bướng bỉnh, nhiều lần hắn giận đến mức muốn bóp chết cô, nhưng mà, lần nào cũng không nỡ, một người như thế, sao có thể hoàn toàn thao túng cuộc sống của hắn .

Chợt đứng dậy, Ngọc Sanh Hàn âm thầm vận khí, nhìn chằm chằm chiếc long sàng bằng ngọc kia, một lúc lâu, sự tuyệt vọng trong mắt hóa thành hàn lệ đau khổ, hắn vung một chưởng đánh xuống, long sàng mạnh mẽ bị bổ làm hai nửa.

Tiếng động kinh thiên động địa, khiến cho An Quế đứng ngời cửa cả kinh.

Ông ta đứng ngoài cửa khóc xin hắn mở cửa, kêu, “Hoàng thượng, người mở cửa ra đi~ Hoàng thượng~~ Người đừng dọa nô tài mà! ! ~ “

Sau tiếng vang rung trời ấy, An Quế vừa gọi, tai vẫn chú ý đến động tĩnh bên trong, chỉ nghe thấy, trong một mảng yên lặng, dường như truyền đến tiếng nức nở của một người đàn ông, An Quế ngừng đập cửa, quên động đậy, chỉ lẳng lặng nghe.

Bi thương như vậy, ẩn nhẫn thấp giọng nức nở, là vị thiếu niên thiên tử kia sao? Vị Hoàng thượng lúc nào cũng bắn ra hàn băng vạn trượng, như muốn đông lạnh cả Hoàng cung ấy, đang khóc sao?

Chân An Quế mềm nhũn, dựa vào cánh cửa trượt xuống.

Hoàng thượng khóc. . .

Tẩm cung kín mít, bên chiếc giường ngọc hỗn độn, hắn cứ như vậy ngồi trên đất, đầu tóc hơi tán loạn, cặp mắt đỏ ngầu nhắm chặt, mi tâm nhíu chặt không cách nào giãn ra, mặc cho nước mắt rửa sạch gương mặt, lăn trên khuôn mặt bởi vì ẩn nhẫn mà khẽ run.

Cứ để vậy một lần, hắn không cẩn thận yêu phải một người con gái, nhưng là, người kia đã bỏ hắn mà đi.

Cứ để vậy một lần, để họ khóc cho thoải mái, khóc xong rồi, sẽ không bao giờ phải rơi nước mắt vì người kia nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.