Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 225: Chương 225: Phượng cầu hoàng 1




Thái độ mềm mỏng hơn, Nghiêm Phục nhìn Liên Y cười không ngừng, “Xem ra Bích Ngọc ca này hơi khó với Liên Y cô nương, như vậy đi, nếu Liên Y cô nương vì tại hạ mà hát một khúc tại hạ sẽ bỏ qua cho cô nương ~ chư vị nói có được không?”

“Xì ~~ “

“Nghiêm công tử đây là cố ý đùa bỡn Liên Y cô nương mà ~ “

Dưới đài nghe vậy, lại hú lên một trận, chẳng qua là có vài phần muốn xem kịch vui, ở đây có bao người tơ tưởng Liên Y, nhưng cũng khiếp sợ Ngọc Khê vương đứng sau lưng Hương Nại Nhi, không dám quá đáng ở Thiên Sứ các, bất quá Nghiêm Phục này lại rất ngông nghênh.

“Nghiêm công tử! Liên Y xem ra thân thể không thoải mái, hôm nay cho qua đi, không bằng ta đến hát một khúc cho ngươi, thế nào?” Hương Nại Nhi đứng dưới đài giọng âm u mở miệng, có trời mới biết, nếu không phải sợ làm hỏng danh tiếng của Thiên Sứ các, cô nhất định gọi đám hộ vệ xông hết lên cho tên này biến thành đầu heo!

Đánh cho ngất đi, lấy Thập đại khổ hình Mãn Thanh phục vụ hắn nữa ! !

“Hương Nại Nhi, Thiên Sứ các ngươi mở cửa làm ăn, ta rút trúng giải nhất, sao hả? Muốn không trao thưởng?” Bộ dạng hèn hạ cười cợt dâm đãng của Nghiêm Phục thay đổi, vênh váo nhìn xuống Hương Nại Nhi, trong lòng Hương Nại Nhi nhất thời bốc hỏa, nhưng có tức đến thế nào thì cô vẫn biết phân lượng, Thiên Sứ các này là do cô và Tần Khê một tay dựng nên, vất vả lắm mới có được quy mô như ngày hôm nay, nhưng nếu để Liên Y chịu ấm ức, cô thực sự không thể nào chấp nhận!

Liên Y đương nhiên biết Hương Nại Nhi khó xử, hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng cười một tiếng với Hương Nại Nhi tỏ vẻ không sao cả, sau đó bước tới trước mặt Nghiêm Phục nhẹ giọng nói, “Vậy để Liên Y hát một khúc vì công tử.”

“A a, vẫn là Liên Y cô nương biết cân nhắc ~” Nghiêm Phục nhìn Liên Y, cười đến là hạ lưu, một bàn tay, thuận thế mò lên bờ vai của Liên Y, thân thể nàng run nhẹ, nhưng lại không dám tránh ra.

Ngón tay siết chặt lấy cổ cầm, lộ ra cả khớp xương mảnh mai.

Hương Nại Nhi nhìn mà chỉ biết thầm oán hận trong lòng, sao đang dưng lại bày ra cái trò chơi nhàm chán này chứ? ! ! Ân Ngôn thấy vậy, vội vàng tiến lên kéo Hương Nại Nhi, thấp giọng nói, “Cậu giết gã đi, mình ủng hộ.”

Cô cũng muốn giết hắn nha, nhưng mà Ân Ngôn không biết, Thiên Sứ các này là nơi chuyên dụng để do thám tin tình báo từ các giới, để thu hút những nhân vật trong triều cùng với thương nhân tứ xứ tới đây, cô đã tốn biết bao nhiêu công sức, Ngọc Sanh Hàn ở trong triều cũng cần tin tình báo Thiên Sứ các đưa lên, Hương Nại Nhi mặc dù dễ xúc động, nhưng ngay từ đầu Tần Khê đã nói với cô, ở trong Thiên Sứ các, dù hắn sẽ tận lực bảo vệ để cho các cô không chịu ấm ức, nhưng ở một nơi hỗn tạp như vậy, có chút thiệt thòi khó mà tránh khỏi.

Có thể nhịn, thì hãy nhịn.

Nắm đấm trên tay siết chặt, Hương Nại Nhi đang định phân phó hộ vệ, tối nay, chờ tên Nghiêm Phục kia vừa ra khỏi Thiên Sứ các, thì phải đánh cho cha hắn cũng không nhận ra hắn!

Ý tưởng còn chưa thành sự thực, đã thấy một bóng người đột nhiên phi thân từ lầu hai xuống, mọi người còn chưa nhìn rõ, người nọ đã đáp xuống bên cạnh Liên Y, gạt bàn tay đang đặt trên vai nàng ra, giơ chân đạp bay gã công tử kia đi.

Văng ra một bên, không còn tiếng động gì nữa.

Liên Y quay đầu, lại thấy chiếc mũ che khuất khuôn mặt, nàng không nhìn rõ dáng vẻ của người nọ, chẳng qua là xuyên qua màn sa đen kia, dường như cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc.

Khóe miệng người nọ tựa như cong lên một nụ cười, Liên Y còn đang ngây ngẩn, tay đã bị hắn nắm lấy, bàn tay ấm áp, mang theo chút thô ráp, độ ấm quen thuộc, xúc cảm lại khác lạ, Liên Y không nhịn được nghĩ, có phải là người kia không, nhưng chỉ một giây sau lại phủ nhận, bởi vì người kia đã đi rất lâu rồi.

Người đội mũ đen kéo Liên Y xuống đài, không nói một lời định đi về phía cửa, Hương Nại Nhi và Ân Ngôn thấy vậy, định chạy tới, đúng vào lúc sắp đụng phải người kia, hắn giơ một tay lên, Liên Y thấy vậy vội nói, “Đừng làm họ bị thương!”

Người đội mũ đen liền lập tức hạ tay, lại giống như cười nhẹ một tiếng, buông tay nàng ra định bỏ đi, Ân Ngôn thấy vậy, mới bước lên trên một bước, chân đột nhiên hụt một cái, tay theo ý thức giơ ra phía trước túm lấy, màn sa màu đen đã bị cô nàng kéo xuống.

Hương Nại Nhi giật mình, người nọ cũng giật mình.

Một mái tóc dài bay tán loạn, chỉ dùng một sợi dây nhẹ nhàng buộc lại, tùy ý mà lười nhác, tóc đen xõa trước trán, che khuất một phần khuôn mặt, nhưng Liên Y vẫn nhận ra cặp mắt của người ấy, kiêu ngạo, trêu tức.

Người nọ dường như cũng không ngờ sẽ bị động tác cẩu ôm đất của Ân Ngôn làm cho rớt mũ, vung tay một cái, phóng ra ngoài cửa Thiên Sứ các, Liên Y kịp phản ứng lại, vội vàng nhấc chân đuổi theo.

Cho dù người kia dùng khinh công, lại còn cưỡi ngựa, nàng cũng muốn nhìn thấy mặt hắn một lần nữa, trước kia rõ ràng đã nói sẽ rời khỏi quốc đô, hắn muốn đưa nàng đi, là nàng không muốn.

Thay đổi kiểu tóc, một thân áo vải, nàng vẫn liếc cái là nhận ra.

Nhưng, tại sao lại quay lại? Hay là, từ trước đến giờ hắn chưa từng rời đi?

Chạy ra đến đường lớn, Liên Y không quan tâm đến tiếng gọi đằng sau, chạy thẳng một mạch theo bóng dáng kia, băng qua phố xá náo nhiệt, trước mắt là ánh mắt của người kia vào khoảnh khắc lúc xoay người, nàng đã từng mê luyến một đôi mắt như vậy.

Có thể nói trước kia nàng cự tuyệt đi cùng hắn, cho đến giờ nàng chưa từng hối hận, chẳng qua là khi thực sự gặp lại hắn, trái tim không kìm được mà dâng lên một nỗi niềm nhung nhớ, nàng muốn gặp hắn.

“Lam vương gia!”

Liên Y gọi to một tiếng, dưới chân bỗng vấp một cái, không kìm được ngã nhào, có chút khó khăn bò dậy, lại thấy trước mắt xuất hiện một đôi giày vải, Liên Y ngẩng đầu, nhìn người nọ, đáy mắt ngấn lệ, chỉ cần một cái chớp mắt nhẹ nhàng, nước mắt sẽ tràn ra đầy gương mặt.

“Lam vương gia. . .”

“Giờ ta đã không còn là Lam vương nữa.” Minh Lam có chút bất đắc dĩ cúi người xuống, nhìn nàng, nữ tử này, vẫn quật cường như trước, dù đã đẩy nàng ra, nàng vẫn không sợ bị thương mà lao tới.

Làm sao có thể nhẫn tâm được đây?

Vươn tay, đỡ nàng đứng dậy, nhìn một thân y phục xinh đẹp của nàng đã bị rách ra một chút, âm thầm lắc đầu, ngoài miệng vẫn trêu chọc, “Muốn gặp ta đến thế à?”

Nếu là trước kia, Liên Y nhất định sẽ cúi đầu không chịu đáp lại, nhưng mà, đó là trước kia.

Lúc Lam Điền ôm lấy hắn, thực ấm áp, là cảm giác ấm áp đã lâu rồi chưa từng cảm thấy.

Minh Lam từ trước đã cảm thấy như vậy, gần hai năm, dù xuất hiện trước mặt nàng, nhưng cho tới giờ vẫn không để nàng nhận ra bản thân, ban đầu nàng muốn báo ân Ngọc Khê vương không chịu bỏ đi với hắn, giờ hắn đã như vậy, sớm không bằng trước kia, sau khi rời đi, mới biết cẩm y ngọc thực khó được thế nào, hắn làm sao có thể để nàng sống cùng hắn?

“Lam vương gia, Lam Điền nhớ người.” Lam Điền ôm hắn, đầu vùi vào ngực hắn, mỗi câu mỗi chữ, đều kèm theo một tiếng nức nở, một câu nói, đánh sập tất cả lý trí của Minh Lam, vươn tay, siết chặt lấy nàng, hắn đã từng khao khát được ôm chặt lấy nàng như vậy biết bao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.