Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 227: Chương 227: Phượng cầu hoàng 3




Tất cả cây cỏ trong cung này, hầu như đã được nàng ta chạm vào.

Quan Niệm Nhã nghe vậy liền nghĩ, Hoàng hậu trước này thực sự không đơn giản! Hoàng thượng dù đã niêm phong một Phượng Hoàn cung lại, nhưng không thể nào niêm phong tất cả dấu vết về nàng ta được, bóng dáng nàng ta trải rộng khắp Hoàng cung, chẳng trách Hoàng thượng lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm nàng ta…

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt đầy vẻ quật cường, “Dĩ nhiên là phong phi!”

Ngọc Sanh Hàn nhìn sự quật cường của cô nhóc trước mặt, khóe miệng dật ra một nụ cười như có như không, “Ngươi cảm thấy, Trẫm lưu lại ngươi đến cuối cùng, liền nhất định phải phong ngươi làm phi?”

“Tất cả khảo nghiệm của Hoàng thượng ta đều đã vượt qua, Hoàng thượng có lý do gì không để ta tiến cung làm phi?” Quan Niệm Nhã không chút nhường bước, đơn giản có thể nói là bức hôn.

“Ngươi còn một cửa cuối cùng chưa qua.” Ngọc Sanh Hàn đột nhiên mở miệng, Quan Niệm nhã ngẩng đầu, lại thấy Ngọc Sanh Hàn tiến về phía nàng một bước, chỉ một bước thôi, đã khiến cho nàng cảm thấy sự áp bách, trong trí nhớ, hình như đây là lần đầu tiên gần gũi như vậy, khiến cho trái tim nàng đập mạnh, lại nghe thấy phía trên, vang lên giọng nói lạnh lùng vô cảm của Ngọc Sanh Hàn, “Cửa cuối cùng, là Trẫm, Trẫm không vừa lòng với ngươi, việc gì phải giữ ngươi lại trong cung?”

Giọng nói lãnh khốc, xuyên thẳng vào trái tim nàng, khiến cho trái tim nàng rung lên, cánh tay không kìm được hơi run rẩy, nàng siết chặt nắm đấm, cúi đầu, một hồi lâu mới ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào Ngọc Sanh Hàn, trong mắt lại thấp thoáng ánh nước, “Hoàng thượng không thể đuổi ta ra khỏi cung, Thái hậu nương nương nói, Hoàng thượng như thế nào cũng không thể đuổi ta ra cung được.”

“Ngươi đang lấy Thái hậu ra để chèn ép Trẫm?” Ngọc Sanh Hàn nhíu mày, nhìn cô gái trước mặt, trong lòng lại có một tia bất đắc dĩ, cô gái này chẳng phải loại người ưa bợ đỡ gì, tính tình thẳng thắn, mấy lần bị chỉnh cho thảm vô cùng mà vẫn chịu được, khiến cho hắn chẳng thể làm gì được cô ta.

“Niệm Nhã không dám!” Quan Niệm Nhã gằn nhẹ một tiếng, thân thể hơi run rẩy, giống như cất chứa nỗi ấm ức vô hạn, vẫn không chịu nhận thua, Ngọc Sanh Hàn im lặng hồi lâu, chỉ nói một câu, “Tên ngươi, không xứng với con người của ngươi.”

Dứt lời, không đợi Quan Niệm Nhã phản ứng lại, liền xoay người đi thẳng, người cuối cùng này, đúng là người khó xử lý nhất.

Quan Niệm Nhã giận dữ nhìn Ngọc Sanh Hàn bỏ đi, bước tới dưới một gốc hoa, đưa tay định hái cho hả giận, lại nghĩ, những thứ trong vườn này, nói không chừng đều là do vị Hoàng hậu nương nương kia trồng cả…

Không kìm được cúi người xuống, hỏi, “Vị Hoàng hậu nương nương kia rốt cuộc là người thế nào, có thể khiến cho vua của một nước, thâm tình đợi nàng ta đến vậy?”

Quan Niệm Nhã nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tiến cung làm phi, nhưng sự thâm tình của Ngọc Sanh Hàn với Hoàng hậu nương nương khiến cho nàng động lòng, tâm niệm đời này của nàng, chính là mong đợi có thể gặp được một nam tử như vậy.



Đêm khuya, bên trong tẩm cung của Thi Ngưng điện, Ngọc Sanh Hàn ngồi ở đầu giường, đặt con gấu bự lên đùi, thấp giọng thầm thì, “Biết nhau là duyên, tương tư vương vấn, gặp lại nhau khó… Khó khăn lắm mới gặp lại, sao còn lạnh nhạt như vậy?”

Một đêm thật là lạnh, tuy ngồi trên giường noãn ngọc, bàn tay vẫn cảm thấy lạnh lẽo, đặt gấu bự xuống, Ngọc Sanh Hàn lệnh cho An Quế mang một cây ngọc cầm tới, khẽ vuốt dây đàn, trong lòng nghĩ đến khúc kia.

Ngồi xuống, ngón tay gảy mấy tiếng đàn, hắn cũng không giỏi gảy đàn, có đièu Hương Diệp bảo Đại hoàng tử trước kia cũng có luyện đàn, nửa ép buộc bắt hắn học một chút, chẳng qua là miễn cưỡng cũng đàn dược một ít, không phổ thành bài được.

Đặt tay xuống, có chút phiền não đứng dậy, lại bước tới bên giường ngược đãi con gấu bự kia, véo lấy mặt của con gấu bông, giống như hắn đang véo mặt Hương Diệp vậy, ánh mắt giận dữ, như đang oán trách sự cố chấp của cô.

Dù cho hậu cung ba ngàn, chỉ cần hắn chỉ đợi một mình cô, vậy vẫn chưa đủ sao? Tại sao lại không tin tưởng hắn?

Rối rắm mãi, đến hôm sau, Ngọc Sanh Hàn hạ triều, thấy cái bản mặt tươi cười nịnh nọt kia của Ân Ngôn, chỉ lạnh lùng nói, “Lập tức đưa nàng ta xuất cung.”

“Ôi! Ngọc Sanh Hàn anh đừng có thế mà!” Ân Ngôn chạy đến trước mặt Ngọc Sanh Hàn, nói luôn, “Tôi sẽ thuyết phục Hương Diệp tiến cung hộ anh được chưa?!”

Mắt Ngọc Sanh Hàn bỗng lóe sáng, nói với An Quế, “An Quế, đưa Ân cô nương đi quanh hoàng cung thăm thú.”

Thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ, Ân Ngôn xoay người ra dấu V với Tần Khê, phối hợp với nụ cười gian kia của cô nàng, vô cùng giảo hoạt.

Kết quả là, đêm hôm đó, Ân Ngôn bò lên giường Hương Diệp, sống chết quấn lấy, lôi kéo dụ dỗ cô hôm nào đó cùng nhau tiến cung.

“Hoàng cung nào chẳng giống nhau, có gì hay mà dạo.”

“Không giống mà, mỗi quốc gia đều có phong cách kiến trúc khác nhau, Hương Diệp, cậu đừng để ý mãi đến hoa cỏ của cậu ~ Kiến trúc học là một môn nghệ thuật đấy!”

“Hoa của mình cũng là một loại nghệ thuật.”

“Hu hu~ Hương Diệp ~ đừng thế mà ~ cậu không đi với mình, Ngọc Sanh Hàn sẽ không cho mình vào cung đâu ~ mới lại hôm nay mình còn đi ngang qua Ninh Tú cung nha, nghe nói tình địch duy nhất của cậu đang ở trong đó, nhưng mà mình còn chưa kịp đi dạo xong ~”

“Đúng rồi, mình còn gặp cả Xảo phi nương nương nha ~ đúng là nương nương trẻ con, thực thú vị ~”

“Hương Diệp, cậu đi với mình nha ~ đi với mình đi ~ đi với mình đi mà!”

“Mình còn định đi nốt chỗ hôm nay chưa kịp đi, An Quế nói đó là lãnh cung, mình còn chưa thấy lãnh cung nó trông thế nào mà~”

Nhắc đến lãnh cung, mặt Hương Diệp đột nhiên ngẩn ra, bỗng dưng nhớ đến còn có một Hinh Phi, Ngọc Sanh Hàn mấy lần trước chưa từng nhắc tới nàng ấy, chắc đã quên mất nàng ấy rồi.

Cô không ở trong cung, không biết Hinh Phi sống có tốt không?

Hôm sau, Ân Ngôn vừa tỉnh ngủ, Tần Khê đã tiến cung mất rồi, Hương Diệp bận rộn trong vườn, Hương Nại Nhi ngồi tán dóc với cô nàng, Ân Ngôn bây giờ đang ôm cột than thở, “Hương Nại Nhi, lão chồng cậu chẳng có lương tâm gì cả! Không đợi mình dậy mà đã tiến cung rồi!”

“Xin người, anh ấy vội đi làm mà!” Hương Nại Nhi trợn mắt liếc cô nàng một cái, quen miệng nói Tần Khê vào triều thành đi làm, nói nghe có cảm giác ấm áp.

“Bây giờ còn chưa hạ triều, không cần phải vội.” Hương Diệp nhàn nhạt buông một câu, tỉa cành cho hoa.

“Chẳng lẽ còn phải đợi anh ta xuất cung rồi lại đưa mình tiến cung nữa?” Ân Ngôn cau mặt, nhìn chằm chằm Hương Diệp, trong lòng hoài nghi, Hương Diệp là cố ý không gọi cô dậy.

Mới vào đông sẽ không nhịn được mà dính giường, nhưng mà cô cũng đâu muốn như vậy chứ~

“Đần thế, Hương Diệp là tiền Hoàng hậu nương nương, mình là Vương Phi chưa cưới của Ngọc Khê vương, muốn vào cung thì có gì khó.” Hương Nại Nhi nhìn bộ dạng suy sụp kia của Ân Ngôn, cũng không đùa bỡn cô nàng nữa. Ân Ngôn nghe thế, hai mắt sáng lên, mặt đầy mong đợi nhìn Hương Diệp, Hương Diệp lại nhìn Hương Nại Nhi nghiêm túc nói, “Xin gọi mình là Tần vương Quận chúa.”

Hương Nại Nhi và Ân Ngôn đồng loạt bĩu môi, vẻ mặt lơ đãng.

Cũng may, vẫn còn lệnh bài của Hoàng hậu.

Ba người len lén vào cung, cũng không cần trực tiếp đi tìm đám Ngọc Sanh Hàn, có thể tự mình dạo xung quanh, càng sung sướng tự tại.

Bởi vì Hương Diệp muốn đi gặp Hinh Phi, cho nên bảo Hương Nại Nhi dẫn Ân Ngôn đi dạo nơi khác, khiến cho Ân Ngôn hờn dỗi một lúc, Hương Nại Nhi cũng hiểu, kéo Ân Ngôn đi thẳng, nói chờ lát nữa sẽ đợi ở Ngự hoa viên.

Hương Diệp đáp lại, sau đó đi thẳng về phía lãnh cung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.