Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 246: Chương 246: Toàn dân giảm béo




Hương Nại Nhi thuận thế sờ lên thắt lưng Tần Khê, ngay sau đó mặt đầy vẻ coi thường, “Anh cũng béo quá, không được! Em rất để ý!”

“Hương Nại Nhi! Chẳng lẽ em chỉ nhắm trúng dáng người của anh thôi sao? Tình cảm đôi ta sao có thể dùng dáng người để đong đếm…” Tần Khê ra vẻ nịnh nọt, Hương Nại Nhi đẩy hắn ra, cười đến là âm hiểm, “Anh nói đúng rồi đấy, em chỉ nhắm vào dáng người thôi, anh tốt nhất nên cầu nguyện dáng anh vẫn còn đẹp như cũ, nếu không em sẽ chia tay với anh.”

Tần Khê nghe vậy, hai tay ôm lấy ngực, vẻ mặt đầy sợ hãi, “Không ngờ, không ngờ em lại là người như vậy, nói mau! Em nhìn lén anh từ bao giờ hả? A! Có phải là thừa dịp anh đi tắm… rình trộm không…”

“Biến!” Hương Nại Nhi vung một bàn tay chụp qua, tiếp đó lại bổ sung, “Đáp án là cái lần anh luyện công, lần mà cởi áo ra ấy.” Hương Nại Nhi nói xong, quay về phía Tần Khê cười đến là “Không lễ phép”, trên mặt chỉ viết hai chữ “Sắc nữ”.

Hương Diệp nghe hai người nói chuyện, đột nhiên, ánh mắt hơi chuyển xuống, rơi vào bên hông Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, thoải mái hỏi, “Muốn sờ thử?”

“Không muốn.” Hương Diệp lẳng lặng quay đầu đi chỗ khác, vành tai đã đỏ ứng lên, trong lòng nói tối ngủ chẳng phải cũng ôm rồi còn gì, hắn cũng chẳng thấy béo ra, một thân vân da rõ ràng, rắn chắc tinh tế, hông không có tí thịt thừa nào… Ạch, càng nói càng lạc đề mất rồi~

“Nói đến chuyện này, tối nay lúc tắm cho Tam gia ta cũng phải xem một chút mới được.” Ân Ngôn đột nhiên mặt đầy nghiêm trọng nói, Hương Diệp quay đầu, ra vẻ hài hước, “Vậy cũng được, dù sao ai kia mới nhìn Hoàng thượng để nửa thân trần thôi đã chảy máu mũi trước rồi.” Nghe nói khi đó, Lăng Duẫn Hàm người ta mới cởi áo ra mà thôi.

“Phụt!” Tần Khê làm bộ như hộc máu, trong lòng nói dáng người của Lăng Duẫn Hàm thì đẹp đến đâu chứ?! Chẳng lẽ còn đẹp hơn cả hắn sao?

Ân Ngôn thấy vậy, mặt đỏ lên, chạy tới lắc lắc vai Hương Diệp, “A a!! Sao cậu lại nói ra chứ?! Đó không phải lỗi của mình~ chẳng qua là tại lỗ mũi mình quá mỏng manh~~”

Chuyện này, là nỗi sỉ nhục cả đời Ân Ngôn!!

Mấy người ầm ĩ, vườn hoa vốn yên tĩnh cũng có vẻ náo nhiệt lên, Lê Y vẫn lẳng lặng nhìn bốn người, yên lặng không nói, nhìn hai đôi tình nhân kia, tuy nói ồn ào thật khác lạ, nhưng dù sao cũng đi chung một đường, không giống cô và A Thất, ngày sau gặp lại, nói không chừng đã là người lạ….

Nghĩ tới người kia, trái tim hơi nhói đau, rời khỏi Bắc Thần, rời khỏi A Thất, đúng là không kìm được vẫn muốn quay đầu lại.

Nếu chưa bao giờ quen biết thì tốt biết bao.

Ân Ngôn bị Ngọc Sanh Hàn kéo ra, khóe mắt Hương Diệp chuyển qua, thấy sự trầm lặng trong ánh mắt của Lê Y, không kìm được nói, “Đồ ăn của Nam Lâm khác với ở Bắc Thần, có phải Lê Y thủy thổ không hợp, gầy đi?”

Mấy người nghe vậy, bấy giờ mới nhìn về phía Lê Y, Lê Y không trầm mặc như trước, chỉ khẽ mỉm cười, “Chắc là vậy. Tôi hơi kén ăn.”

“À…. Nghe nói Đông Linh là đất nước của đồ ăn ngon, hình như chưa có ai trong chúng ta đến đó bao giờ, nói không chừng ở đó cũng có đồng loại đấy ~” Ân Ngôn đột nhiên nói xong, kéo tay Lê Y cười không ngừng, “Lê Y đến đó khẳng định sẽ hết kén ăn, còn dưỡng béo được ấy.”

Lê Y nghe vậy không nhịn được nhẹ giọng cười, “Cô thực sự cảm thấy đồng loại không chỗ nào là không có sao?”

“Tôi cũng thấy vậy.” Hương Diệp đột nhiên tiếp lời, ánh mắt linh động đảo qua mấy người, ngẫm nghĩ, ở đây có sáu người, phân bố Tây Nam Bắc, nói không chừng đến phía Đông thực sự lại có đồng loại mới.

“Có cơ hội, phải đến Đông Linh du lịch mới được!” Nhìn qua tâm trạng Ân Ngôn rất chi là kích động, Hương Nại Nhi nghe vậy khoát tay lia lịa, “Rõ ràng đang nói đến vấn đề giảm cân, sao lại lan man đi đâu rồi? Cậu có giảm không đây?”

“Giảm chứ! Hôm nay giảm luôn, toàn dân giảm béo!” Ân Ngôn lập tức hô to, “Để Tết âm lịch hai ngày nữa có thể ăn được nhiều hơn!”

Mọi người toát mồ hôi.

Kết quả là, lúc Lê Thượng Minh đi từ thư phòng tới, liền nhìn thấy đám người này, còn có muội muội nhà mình đang đứng đó lắc mông làm những động tác kỳ quái.

Trong miệng còn đồng thanh đọc cái gì đó.

“Tháng ba không giảm cân, tháng tư sẽ bi thương, tháng năm bị sét đánh, tháng sáu mất người yêu, tháng bảy bị cháy nắng, tháng tám lì trong phòng, tháng chín càng thêm mập, tháng mười hẹn hò mệt, tháng mười một không ai cùng, tháng mười hai mất ba vòng, tháng một càng bi thương, tháng hai không biết ai.”

“Tháng ba không giảm cân, ya~ tháng tư sẽ bi thương, ya~ tháng năm bị sét đánh, ya~ tháng sáu mất người yêu, ya~…” Ân Ngôn và Hương Nại Nhi đọc mẫu, khóe mắt liếc thấy Lê Thượng Minh đứng đó không nhúc nhích, phải nói là, bị chấn động đến mức không nhúc nhích nổi.

“Lê huynh mau tới đây, cùng nhau tập thể dục giảm béo nào ~” Ân Ngôn tiếp đón, Lê Thượng Minh bước qua, nhìn Lê Y bất đắc dĩ cười cười, nhưng Tây Ngọc quốc quân và Ngọc Khê vương gia đều đang tập, hắn, chỉ đành phải liều mình bồi quân tử.

Ân Ngôn và Hương Nại Nhi vừa đọc, vừa lắc mông lùi ra sau, Hương Diệp cùng Tần Khê liền nhảy lên trước, đọc tiếp, “Tháng bảy bị cháy nắng, tháng tám lì trong phòng, tháng chín càng thêm mập!”

“Các ngươi đang làm gì vậy?” Ở cổng sân, truyền đến một câu hỏi rất câm nín của một người, mọi người quay đầu, thấy Lăng Duẫn Hàm cũng đã chạy ra khỏi cung, Lê Thượng Minh vừa khua tay vừa vặn hông, vừa nói, “Hoàng thượng, nghe nói là để giảm cân.”

Khóe miệng Lăng Duẫn Hàm giật giật, thấy Ân Ngôn mắt lóe như sao nhìn mình, liền nói ngay, “Trẫm nhớ vừa rồi còn có việc chưa thương lượng xong với Hàn khanh gia, để ngày khác quay lại thì hơn.”

Nói hết, xoay người vừa định đi đã bị Ân Ngôn chạy bình bịch tới kéo lại, “Tam gia~ nói nhảm nhiều thế, cùng đi giảm cân nào ~”

Kết quả là, Lăng Duẫn Hàm cũng bị kéo vào đại quân giảm cân.

Phái đoàn thật khủng bố.

Cấp Hoàng Đế, hai, cấp Vương gia, hai, cấp Vương phi, hai ( thêm một Lê Y), cấp Nương nương, hai!

Đội hình cường đại nhất chưa từng có từ trước đến nay.

Tập thể dục cả một buổi chiều trong phủ Lê Thượng Minh, khi quay lại trong cung, mọi người đều eo mỏi lưng đau đi ngâm nước nóng.

Lúc đi ra, đã thấy Ngọc Sanh Hàn lại ôm gối đầu lững thững bước tới, không nói câu nào, đặt gối lên đầu giường, sau đó động chân tay trải giường chiếu.

Động tác thuần thục một cách kỳ lạ, sau đó gọi cô, “Qua đây, đi ngủ.”

Hương Diệp nhìn hắn, nhận mệnh đi tới, cứ ban ngày cô mang gối đầu đi, là đến đêm hắn lại ôm gối lại, cứ lặp đi lặp lại không biết mệt, cũng chẳng thấy phiền.

Ngọc Sanh Hàn nhìn Hương Diệp bước tới, còn chưa đến nơi, đã bị hắn nhoáng cái nhổm khỏi giường, ôm lấy cô, chỉ nói, “Sau này đừng có để Ân Ngôn dụ dỗ linh tinh, mập một chút, càng hay.”

“Không sao.” Hương Diệp ngẩn ra sờ bụng mình, vẫn bình thản như vậy, Ngọc Sanh Hàn nhìn động tác của cô, chóp mũi ngửi thấy hơi thở sạch sẽ vừa mới tắm rửa, trái tim không kìm được mà rộn ràng, “Hương Diệp, em ghét bụng nhiều thịt à?”

“Tùy thôi.” Hương Diệp lẳng lặng dựa vào hắn, thấp giọng nói, tựa đầu vào trước ngực Ngọc Sanh Hàn, một bàn tay của hắn nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, đột nhiên hỏi, “Vậy nếu như, bụng to ra thành như vầy, em có thích không?”

Ngọc Sanh Hàn nói xong, tay ở trên bụng cô vẽ một đường cung hình tròn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.