Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 207: Chương 207: Từ Hoàng cung này sang Hoàng cung khác




“Hừ~Quái Lão ta cho tới giờ chưa thấy chuyện gì có thể khiến ta mệt!” Bao gồm cả việc chờ đợi Danh Dược!

Mà không ngờ, Ngọc Sanh Hàn nhìn ông ta, khóe miệng khẽ treo lên một nụ cười, khiến cho Quái Lão có chút rợn tóc gáy, “Ngươi, ngươi có âm mưu gì sao?”

“Không có, ta chỉ nghĩ tới một câu nói.” Ngọc Sanh Hàn sâu xa bỏ lại một câu, xoay người, lên ngựa rời đi, vạt áo dài theo gió phất lên, phiêu động quyết ý.

Không oán không hối, từ này, cuối cùng em vẫn không gánh vác nổi.

Nếu em không gánh nổi, vậy để anh gánh, cũng như tờ giấy trước kia đính trên cửa lãnh cung, câu trả lời của hắn bây giờ cũng chỉ có hai chữ.

Anh chờ!

. . .

Ba tháng sau, địa điểm là hoàng cung Nam Lâm.

Nếu như nói, trên thế giới này có một loại người, ngoài mặt thì nhìn rất thong dong nhàn tản, thực ra thì bên trong lại cực kỳ tiểu bạch, đái khái đó chính là Hương Diệp.

Nếu Tần Khê biết, đi du lịch mà Hương Diệp nói, chính là chạy một đoạn dài từ hoàng cung của Tây Ngọc đến hoàng cung của Nam Lâm, chắc Tần Khê sẽ giận đến mức lập tức bay tới túm cô đi.

Nhưng mà, nếu Tần Khê biết Hương Diệp tại sao lại vào hoàng cung Nam Lâm, thậm chí trở thành cung nữ chăm sóc cây cỏ trong cung này, chắc hắn sẽ nhìn trời mà thở dài.

Hương Diệp nói là đi du lịch, nhưng cũng không phải là không có mục đích gì, thực sự muốn ra ngoài thăm thú một chút, nhưng thực ra là muốn đi tìm loài hoa oải hương mà mười năm ở cổ đại cô vẫn chưa từng gặp.

Cô thậm chí không biết, thời đại này có hoa oải hương hay không.

Nhưng cô vẫn muốn tìm, vậy nên, khi nghe nói Hoàng cung Nam Lâm có một nơi gọi là Hương Thảo cư, chuyên dùng để chăm sóc nuôi trồng kỳ hoa dị thảo trong cung, Hương Diệp liền đâm đầu tiến vào.

Hoàng cung ở đây không giống với Tây Ngọc, tiến vào rồi, muốn ra ngoài lại không dễ như vậy.

“Hương Diệp~ Nhan Phi nương nương gọi ngươi qua, có chuyện tìm~” Tiểu cung nữ gọi về phía bóng dáng giữa vườn hoa, Hương Diệp ngẩng đầu lên giữa vườn hoa, trên mặt không có quá nhiều vẻ thiếu kiên nhẫn, chỉ đáp, “Biết rồi, ta qua ngay đây.”

Nói xong, đứng dậy phủi bùn đất trên người, tiểu cung nữ vội vàng kéo cô lại, nhìn cô tóc mai tán loạn, có chút rối rắm hỏi, “Ngươi cứ để vậy mà đi?”

“Có ảnh hưởng gì sao?” Hương Diệp nói đầy vẻ không sao cả, tiểu cung nữ nghẹo đầu, ngượng ngập, đó là Nhan Phi nương nương nha, cho dù không được sủng ái, những cũng là nữ nhi được Thừa tướng cưng chiều nha!

Hương Diệp đi thẳng một mạch đến tẩm cung của Nhan Phi, bước qua thềm đá, quẹo vào một góc sân, không cần thông báo, rẽ thẳng vào trong viện, nhìn Nhan Phi nương nương đang chơi trò hóa trang đến vui vẻ với hai nha hoàn ở bên kia, nhạt giọng hỏi, “Ngươi tìm ta?”

“A! Hương Diệp ngươi tới rồi à~” Nhan Phi, cũng chính là Ân Ngôn, thấy Hương Diệp thì vui mừng vô cùng ngoắc ngoắc, “Mau tới đây, xem hiệu quả trang điểm mới ta vẽ thế nào?”

Nhìn hiệu quả trang điểm mới mà cô nàng vẽ, dĩ nhiên là không phải nhìn mặt cô nàng, mà là hai cô nha hoàn hồi môn xui xẻo kia, hai người mặt mày nhăn nhó xoay người lại, thiếu chút nữa làm cho Hương Diệp sợ đến mức tưởng ban ngày gặp ma.

Cuối cùng, vẫn giữ được vẻ bình tĩnh gật đầu nói, “Hiệu quả rất tốt.” Nếu để cho Hoàng đế Nam Lâm thấy, bảo đảm trong vòng một năm chỉ cần nghe thấy cái tên Ân Nhan Nhan thôi cũng đủ khiến hắn buồn nôn.

Hai nha hoàn nhìn nhau, cùng thấy buồn nôn, sau đó đảo mắt trách Hương Diệp nói lung tung, trang điểm kiểu này mà để Hoàng thượng thấy, nương nương cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện được lâm hạnh!

Nương nương cũng thật là, lúc nào cũng thích trang điểm đậm như thế này, một cô nương trẻ trung dung mạo xinh đẹp như vậy, trên mặt thoa một tầng dày son phấn, chẳng trách Hoàng thượng mới ngày đầu tiên tới đã bị dọa cho sợ đến mức lăn một vòng té chạy~

Hai người âm thầm kháng nghị trong lòng, nhanh chóng rứa sạch mặt, Hương Diệp đảo mắt, đã thấy Ân Ngôn nhìn bóng lưng hai người cười đến cực kỳ âm hiểm, lời nói Hương Diệp có thâm ý gì, chỉ có Ân Ngôn biết.

Ân Ngôn, cũng là Ân Nhan Nhan, trước đây không lâu đã xuyên vào người con gái cả của Thừa tướng, xung phong nhận việc thay muội muội tiến cung, kết quả muốn làm sao để dọa Hoàng đế bỏ chạy, để cho hắn vĩnh viễn không nhớ đến nhân vật như cô nàng.

Tình hình của Ân Ngôn, dĩ nhiên là Hương Diệp suy luận ra, bởi vì, đồng loại rất dễ nhìn ra~

“Hương Diệp, ngươi xem mắt ta này, kinh ngạc chưa~ đây gọi là trang điểm kiểu mắt khói nha~ rất đỉnh đúng không~” Ân Ngôn tự nói tự nghe, hoàn toàn không để ý đến việc Hương Diệp nghe có hiểu hay không.

Trên thực tế, Hương Diệp nghe hiểu được, có điều, cô vẫn chưa nói, cho nên tình hình trước mắt là, Ân Ngôn bị Hương Diệp nhìn thấu, mà Ân Ngôn chẳng biết gì về Hương Diệp, chỉ coi cô là một tiểu cung nữ thích làm vườn.

Cũng chưa từng nghĩ qua, tính tình lạnh nhạt như Hương Diệp, tại sao lại khiến bản thân thấy thoải mái như vậy.

“Đây là trang điểm kiểu gấu mèo thì có.” Hương Diệp thuận miệng đáp một câu, đi thẳng tới một bên, lấy nước rửa tay, sau đó Ân Ngôn tới, đưa cho cô một chiếc khăn lông sạch sẽ, Hương Diệp cũng chẳng khách khí, nhận lấy khăn lông xoa xoa, lau sạch bụi đất trên mặt.

“Tối nay có muốn ăn cơm ở đây không? Tối nay là Trư Trư xuống bếp đo~” Ân Ngôn cười đùa hỏi, Trư Trư chính là một trong số những nha hoàn hồi môn của Ân Ngôn, Châu Diệp, Ân Ngôn nói Châu Diệp đọc lên nghe như là “Trư nha~ “, thế nên liền gọi luôn là Trư Trư, mà tài nấu nương của Trư Trư rất ổn.

Hương Diệp gật đầu một cái, “Có điều trước giờ Hợi ta phải về Hương Thảo cư.”

“Được~” Ân Ngôn thoải mái đáp, lại đi đến bên cạnh lan can ngồi xuống, mặc váy dài, chân đong đưa, giống như cố ý, “Hương Diệp, ngươi nói xem, nếu bộ dạng của ta không đẹp như vậy có phải tốt không~ vậy ta sẽ không cần phải mỗi ngày lo lắng Hoàng thượng sẽ si mê sắc đẹp của ta mà không thể nào kiềm chế nổi~ ngươi biết rồi đấy, ta từ trước đến nay chưa bao giờ muốn làm họa thủy cả~ “

Dù là Hương Diệp, ngày nào cũng nghe mấy lời tự luyến như vậy của người nào đó cũng sẽ có lúc không bình tĩnh nổi, giặt sạch khăn lông, treo qua một bên, lúc này mới nói, “Nương nương yên tâm, trình độ của ngươi còn chưa đến mức họa thủy.”

Không thể phủ nhận, gương mặt này của Ân Ngôn thực sự rất đẹp mắt, má hồng da phấn, mũi cao mày ngài, lúc không trang điểm phấn son thực sự là thanh mỹ động lòng người, Hương Diệp nhớ lần đầu gặp cô nàng, vừa mới rửa sạch son phấn đi, cô nàng cũng tự luyến như vậy, thậm chí Hương Diệp còn nghĩ, có phải giữa đồng loại với nhau luôn có lực hấp dẫn? Cho nên Ân Ngôn lúc nào cũng thích dính lấy cô, mặc dù cô không phải người trong cung của Ân Ngôn, vẫn không có chuyện gì cũng sai người gọi cô qua, hoặc là tự mình thay trang phục chạy đi tìm cô.

Ân Ngôn nghe giọng điệu lạnh nhạt kia của Hương Diệp, rất chi là bất mãn, nhìn Hương Diệp lau mặt sạch sẽ, da như tuyết trắng, cũng động lòng người, sau đó nghiêm túc nói, “Một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ quỳ gối dưới gấu váy ta!”

Hương Diệp nghe vậy, chiếc khăn vừa được treo lên lại bị lấy xuống, không nhịn được chụp lên mặt Ân Ngôn, Bằng Nhi và Trư Trư quay lại, đúng lúc thấy Hương Diệp đang lấy khăn lông chụp lên mặt Ân Ngôn, mà Ân Ngôn thì đang kêu rên, hai tay khua loạn xạ, hai người hỏi, “Hương Diệp, ngươi làm gì vậy?”

“Nương nương mới hóa trang, bảo ta rửa mặt thay người.” Hương Diệp nói rất chi là tự nhiên, thuận tay cầm khăn giày xéo trên mặt Ân Ngôn mấy cái, Ân Ngôn đầu bị Hương Diệp lấy tay giữ, không tránh đi được, lại nghe thấy Trư Trư và Bằng Nhi đứng một bên thở dài nói, “Kể từ khi có Hương Diệp, nương nương càng ngày càng lười.”

Rửa mặt còn cần người làm giúp.

Ân Ngôn nghe lời này, thiếu chút nữa không thở nổi! Hai người các ngươi! Rốt cuộc là nha hoàn của ai hả? !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.