Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 177: Chương 177: Từng nghịch cát bao giờ chưa?




“Ừm, để em suy nghĩ đã.” Hương Diệp nghiêm túc trả lời, đôi mắt Ngọc Sanh Hàn trầm xuống, cúi đầu cắn một cái trên vai Hương Diệp, Hương Diệp nhất thời đẩy hắn ra, “Đau!”

“Gọi lần nữa đi.”

“Không thích.”

Ngọc Sanh Hàn lại cúi đầu, cắn môi cô, uy hiếp, “Gọi lần nữa đi.”

“Không gọi.”

Hôn sâu hơn, “Có gọi không?”

“Hàn.”

Không có biện phát, không đấu nổi sự vô lại của hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn kêu.

Hương Diệp nhìn ánh mắt cười của Ngọc Sanh Hàn, đột nhiên phát hiện ra, Ngọc Sanh Hàn ấy mà, cũng rất dễ dụ dỗ. Không nhịn được cười thầm, Ngọc Sanh Hàn hỏi, “Em cười cái gì?”

“Không có gì, anh mệt thì ngủ đi, em không ngủ nữa.” Hương Diệp nói xong, định ngồi dậy.

“Đồ phụ nữ máu lạnh, em định để anh một mình phòng trống?” Ngọc Sanh Hàn kéo cô lại không cho cô xuống giường, vừa nói như là khuê oán, sắc mặt cũng có chút ấm ức, khiến cho Hương Diệp có chút dở khóc dở cười.

“Em ngủ đủ rồi, không muốn ngủ nữa.”

“Vậy em ngủ cùng anh.”

“Anh đi ủ rượu với em.” Hương Diệp kéo hắn, ý tứ là, hoặc là đi theo cô ủ rượu, hoặc là ôm chăn của cô tự mình ngủ, đương nhiên là Ngọc Sanh Hàn chọn cách đầu tiên.

Đứng dậy, đi giày xong, sờ sờ tóc, đột nhiên kéo Hương Diệp, vẻ mặt như tràn đầy chờ mong, mềm giọng nói, “Chải đầu giúp anh.”

Hương Diệp hơi bĩu môi, vẫn nhận lệnh bước tới bàn , thay hắn gỡ búi tóc xuống, nhớ tới lúc trước, cô ngày nào cũng phục vụ hắn chải đầu, mặc quần áo, việc gì cũng là do cô một mình ôm hết, về sau, hắn cuối cùng cũng đã thích ứng với tất cả, cô cũng không còn thay hắn chải đầu nữa.

Một lần nữa cầm chiếc lược gỗ lên, cảm giác rất kỳ lạ.

Ngọc Sanh Hàn nhìn Hương Diệp qua gương, ánh mắt dịu dàng sáng rỡ như vậy, khóe miệng đột nhiên điểm chút ý cười, Hương Diệp dường như cũng thấy hắn trong gương, khẽ đưa mắt nhìn, hai người cùng nhìn đối phương.

Giống như một bức ảnh của một cặp tình nhân.

Hương Diệp thả mái tóc dài của Ngọc Sanh Hàn xuống, chải từng cái một, đột nhiên thì thầm, “Một lược chải đến cùng~”

Ngọc Sanh Hàn chợt sửng sốt, Hương Diệp lại chải thêm một cái nữa, tiếp tục nói, “Hai lược đầu bạc mi kề.”

Khóe miệng Ngọc Sanh Hàn giật giật, Hương Diệp lại chải thêm cái nữa, còn định đọc nốt câu cuối cùng, lại bị Ngọc Sanh Hàn kéo tay lại, quay đầu, cười đến cực kỳ phô trương, “Ba lược con cháu đầy nhà, anh chải giúp em.”

Vừa nói, vừa vươn tay kéo Hương Diệp vào trong lòng, ngồi trên đùi hắn, chiếc lược kia đã sớm rơi vào tay hắn, ôm lấy mái tóc dài của Hương Diệp, một đường chải đến tận ngọn.

Hương Diệp ngây ngẩn nhìn hắn, cảm nhận chiếc lược kia lướt trên mái tóc cô, và cả đầu ngón tay của hắn.

Người ta nói, ngón tay là nơi nối liền với trái tim, cho nên đeo nhẫn cưới, chính là để cho trái tim của hai người được hòa làm một, Hương Diệp không biết hắn cảm thấy thế nào, cô chỉ biết, trái tim của hắn đang nhẹ nhàng lướt qua mái tóc cô, sau đó tinh tế giao hòa.

Phục hồi tinh thần lại, Hương Diệp bỗng đột nhiên đứng dậy, đoạt lấy chiếc lược gỗ trong tay hắn, trách cứ, “Đừng đùa nữa.”

Ngọc Sanh Hàn tưởng cô đang xấu hổ, không chọc cô nữa.

Có điều quan hệ thân thiết như thế này khác hẳn với quá khứ, giống như khoảng cách giữa hai người thoáng chốc đã xích lại gần.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, hắn lại thích cảm giác như vậy đến thế.

Đứng trong sân, nhìn đống chai chai lọ lọ kia, Ngọc Sanh Hàn hỏi, “Em dùng mấy thứ này để cất rượu hoa nhài?”

Hương Diệp xách giỏ hoa theo, đổ hết cánh hoa vào trong một chiếc vò, sau đó là mật ong, gạo nếp, ngô, cao lương, táo đỏ, vừa làm vừa giải thích, “Đem bình đóng kín chôn trong đất bùn khoảng hai mươi ngày.”

“Thế là được?” Ngọc Sanh Hàn không ngờ lại đơn giản như thế.

“Hai mươi ngày sau, lại đào bình lên để trong môi trường xấp xỉ 40 độ, nửa tháng.” Hương Diệp giải thích xong, ném một cái xẻng nhỏ vào tay Ngọc Sanh Hàn, “Anh phụ trách đào hố.”

Ngọc Sanh Hàn nhìn chiếc xẻng nhỏ trong tay, vật này làm cho hắn nghĩ đến món đồ chơi của mấy đứa trẻ nhỏ hay nghịch cát trong công viên.

An Quế thấy vậy, liền vội vã chạy tới, mặt mày đầy vẻ sợ hãi, “Nương nương, để nô tài làm đi, Hoàng thượng là ngooic ửu ngũ, sao có thể…”

“Ngôi cửu ngũ à…” Hương Diệp lành lạnh nói một câu, liếc xéo Ngọc Sanh Hàn một cái, An Quế lại chen lời nói, “Nương nương, để nô tài làm cho, thực không dám giấu, nô tài đào hố rất lợi hại!”

Vừa nói, đang định cầm lấy chiếc xẻng nhỏ trong tay Ngọc Sanh Hàn, không ngờ, hàn quang của Ngọc lão Đại lại bắn phá. An Quế run lên, không dám ngo ngoe gì nữa.

Ngọc Sanh Hàn trừng An Quế một cái, đi thẳng đến bên cạnh bàn ôm lấy cái bình, bỏ lại một câu, “Ông về nhà nghỉ trưa đi rồi tới tìm bọn ta.”

Nói xong, kéo Hương Diệp, ôm cái bình bước ra khỏi Phượng Hoàn cung.

An Quế nghe mà sửng sốt sửng sốt, lúc kịp phản ứng lại, chạy ra cửa, đã thấy hai người nắm tay đi xa rồi, hướng kia, không phải là đến lãnh cung đấy chứ?

An Quế rất phiền muộn, sao Hoàng Đế và Hoàng hậu lại thích đi hẹn hò ở lãnh cung vậy?

Cũng may, hôm nay lúc ông ta sai cung nữ đi đón Hoàng hậu, còn thuận đường sai người thu dọn lãnh cung một phen.

Hoàng thượng lúc về nhất định sẽ thưởng cho ông ta, hắc hắc~

An Quế nghĩ đến vui vẻ, xoay người, nhảy nhảy về nhà đi ngủ~ đây chính là thánh chỉ đó~ đêm qua canh cửa cả đêm ngủ không được ngon, vừa hay được về đánh một giấc tử tế.



Ngọc Sanh Hàn kéo Hương Diệp quay lại lãnh cung, cỏ dại trong sân đã bị nhổ sạch, Ngọc Sanh Hàn biết, đây nhất định là An Quế tự mình an bài, cũng cơ trí đấy.

“Đến đây làm gì?” Hương Diệp có chút nghi ngờ, Ngọc Sanh Hàn nhét cái bình vào ngực Hương Diệp, thản nhiên nói, “Sau này, chúng ta tới đây chưng cất rượu.”

Đây là nơi đầu tiên bọn họ gần gũi với nhau, cũng là nơi cuối cùng.

“Chôn ở đâu chẳng được, lại còn mất công chạy đến tận lãnh cung xa xôi này, người ngoài không biết còn tưởng Hoàng đế anh lại đam mê âm khí ở lãnh cung này ấy.” Hương Diệp ngoài miệng thì cứng rắn, trong lòng đã có từng chút vui vẻ, Ngọc Sanh Hàn biết cô không thích hớn hở ra mặt, cũng chẳng nói nhiều, chỉ nói, “Anh đã xác định phải là chỗ này rồi.”

Cầm xẻng nhỏ bước vào sân, hỏi, “Chôn ở đâu đây?”

Hương Diệp nhìn xung quanh, tầm mắt cuối cùng rơi vào dưới tán cây hoa lê, Ngọc Sanh Hàn hiểu ý, đi thẳng tới dưới cây lê, chọn một nơi bắt đầu đào, Hương Diệp chuyển cái bình qua, nhìn Ngọc Sanh Hàn đào từng xẻng từng xẻng, đặt chiếc bình xuống bên cạnh, nhìn chăm chú.

Ngọc Sanh Hàn vỗ vỗ bùn đất trên tay, quay đầu lại thấy vẻ mặt nghiêm túc kia của Hương Diệp, không nhịn được hỏi, “Sao thế?”

“Hồi nhỏ anh đã nghịch cát bao giờ chưa?”

“Chưa, gia giáo nhà anh khá nghiêm khắc.” Ngọc Sanh Hàn trầm giọng nói, nhà bọn họ là thế gia truyền thống, bên ngoài mặc dù thủ đoạn cao minh, kinh doanh khôn khéo, nhưng ông cha đều giữ sự nghiêm cẩn bảo thủ, sao có thể cho phép hắn chơi trò nghịch cát như những đứa trẻ bình thường khác?

Hương Diệp nhìn vẻ mặt hờ hững kia của Ngọc Sanh Hàn, giống như đã hiểu gật đầu một cái, “Em biết mà.”

“Còn em?” Ngọc Sanh Hàn hỏi cô, Hương Diệp nhướn mày, “Nghịch rồi.”

“Nhưng mà chẳng qua đều là chơi một mình, đào đất chôn hạt giống, sau này thì học thêm về cấu tạo và tính chất của đất đai mới được một tay bùn đất.” Hương Diệp nhàn nhạt bổ sung, nói cho cùng thì thật ra, tuổi thơ của cô và hắn đều lớn lên trong gia quy nghiêm ngặt, bởi vì đồng bệnh tương liên, tính tình cũng lạnh lùng giống nhau, gặp gỡ nhau trong thế giới đó, rồi sau đó lần lượt đổi thay, lòng vòng đảo quanh, cuối cùng lại gặp nhau ở đây.

Trong lòng Hương Diệp đột nhiên nhảy ra một từ rất kỳ diệu, duyên phận.

Là thứ trước giờ cô chưa từng tin vào.

Thật sự là như vậy sao?

Cánh tay Ngọc Sanh Hàn không biết từ lúc nào đã choàng qua vai cô, sắc mặt không chút gợn sóng, ánh mắt tràn ngập ôn hòa, cánh tay hơi siết chặt, nhìn cái hố đã được đào ra dưới tán cây, nói, “Sau này, chúng ta đều có nhau.”

Hương Diệp thừa nhận, cô bị những lời này của hắn làm cho rung động, mẹ khổ nửa đời, cuối cùng đã lựa chọn ra đi, khi cô bị bỏ rơi lại một mình, sự bàng hoàng và bất lực nơi đáy lòng khiến cho cô không thể không dùng vẻ lạnh lùng bên ngoài để che đậy bản thân, một mình sống sót, một mình vùi đầu với hoa cỏ, đó chính là cuộc sống của cô, cô cho rằng sẽ như vậy cả đời. Nhưng mà, từ nay về sau, trừ hoa cỏ, còn có cả hắn nữa.

Thật tốt.

“Hàn, anh làm bẩn hết quần áo em rồi.” Hương Diệp chỉ vào bàn tay đang đặt trên bả vai cô của Ngọc Sanh Hàn, nghiêm túc nói, câu nói không hợp với tình hình chút nào, lập tức phá hỏng không khí tốt đẹp, Ngọc Sanh Hàn cứ nhìn chằm chằm Hương Diệp một lúc lâu, chợt vươn tay, bàn tay đầy bùn đất quệt lên mặt Hương Diệp, Hương Diệp sửng sốt, sau đó tức giận, kéo Ngọc Sanh Hàn lại muốn báo thù.

Hai người hai tay đầy bùn đất, như trẻ con, chùi lên mặt đối phương, vóc người Hương Diệp không bằng Ngọc Sanh Hàn, cũng không nhanh nhẹn như hắn, không quệt được hắn, nhất thời hờn dỗi, đứng bên gốc cây không nói câu nào, Ngọc Sanh Hàn cười cô chơi xấu, Hương Diệp nghiêng đầu, “Đó là học anh.”

Ngọc Sanh Hàn nhìn động tác trẻ con kia của cô, mặt đầy bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, giơ mặt ra trước mặt Hương Diệp, “Này, cho em quệt.”

“Em không thèm bắt nạt anh.” Hương Diệp nói rất chi là chính nghĩa, Ngọc Sanh Hàn dịu mặt cười nhẹ, trực tiếp kéo tay cô đặt lên mặt mình, “Đâu nói là em bắt nạt anh, chỉ nói là anh muốn bẩn cùng với em.”

Hương Diệp nhìn Ngọc Sanh Hàn, trừng mắt nhìn, hai bàn tay ở hai bên mặt Ngọc Sanh Hàn đột nhiên vỗ một cái, nhất thời bụi đất bay tứ tung, làm cho mắt Ngọc Sanh Hàn đầy cát bụi.

Hương Diệp đột nhiên ôm lấy cổ Ngọc Sanh Hàn, vẻ mặt mang theo ý cười, Ngọc Sanh Hàn nheo mắt, để mặt cô ôm, không biết qua bao lâu, Hương Diệp buông hắn ra, thấp giọng nói, “Em đi lấy nước cho anh rửa mặt.”

Nói xong, đã chạy đi như một làn khói, hai người rửa mặt xong, lúc này mới cùng nhau chôn chiếc bình xuống hố, hai mươi ngày sau, bọn họ sẽ cùng nhau đào nó lên, mười lăm ngày sau nữa, họ sẽ mở nó ra.

Sau đó rót rượu dưới trăng, tương tri tương hội.

Bữa tối hẹn ở Thi Ngưng điện, Hương Diệp quay lại Phượng Hoàn cung chuẩn bị rửa mặt một phen, lại nghe cung nữ nói, Hinh Phi đã đợi một lúc lâu, Hương Diệp bước vào, thấy Hinh Phi đang ngồi trên ghế lẳng lặng chờ, phong thái mảnh mai, khiến cho người ta ngưỡng mộ.

“Tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Hinh Phi thấy Hương Diệp, khẽ hành lễ, nhưng nhìn Hương Diệp một thân toàn bụi bặm, hơi giật mình, “Nương nương đây là?”

“Vừa đi lấy chút bùn đất, không cẩn thận bẩn hết cả người, Hinh Phi tỷ tỷ xin chờ, Bổn cung rửa mặt một phen.”

“Nương nương không cần để ý đến thần thiếp.” Hinh Phi cười nhẹ, Hương Diệp hơi trách cứ, “Bổn cung vẫn thích cách gọi lúc trước của tỷ tỷ hơn, kêu Hoàng hậu muội muội.”

Nghe vậy, Hinh Phi nhẹ nhàng cười một tiếng, không nói gì nữa, nhìn Hương Diệp đi vào trong phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.