Trong nhất thời Phương Nho và Diệp Dương Dung đều bị giật mình.
Hai người đều cho rằng hiện tại đã đến nguy cơ sinh tử, không ngờ Lục Nguyên lại giải quyết nhẹ nhõm như thế.
Hơn nữa lại vô cùng tự tại.
Bọn họ đều biết Lục Nguyên rất mạnh, nhưng mà không ngờ rằng hiện tại mới biết Lục Nguyên mạnh như thế.
Vượt quá xa bọn họ, thật sự mạnh.
Lúc này Phương Nho Diệp Duông Dung Lục Nguyên ba người đều đã tiến tới chính giữa tầng một.
Lục Nguyên hỏi:
- Phương sư thúc, thúc nói người giết Đông Phương Yêu rốt cuộc là ai?
Phương Nho hỏi lại Lục Nguyên;
- Đông Phương Yêu bị giết chết tin tức này được che giấu rất kỹ, chúng ta không tra ra nguyên nhân.
Lục Nguyên nhún vai:
- Sở Đoạn dã tâm bừng bừng thực tế cũng có năng lực các tiên môn chính đạo khác cũng thế, bọn họ ngay cả ai giết Đông Phương Yêu vì mục đích gì cũng không rõ mà đã tấn công yêu ma dưới lòng đất không sợ đây là một cái bẫy, con là người đầu tiên không tin cho dù là con cũng không làm chuyện ngu ngốc như vậy chứ đừng nói một đám hồ ly.
Đặc biệt là những người lịch duyệt qua vô số mưa gió tuyệt đối không làm những chuyện ngu ngốc như vậy.
Những người này sống mấy trăm năm thậm chí cả nghìn năm họ ăn muối so với Lục Nguyên ăn cơm còn nhiều hơn.
Nếu coi những người này là kẻ ngốc vậy thì khả năng mình là người ngu là cực cao.
Lục Nguyên rõ ràng, mình chỉ có thiên phú kiếm đạo trời cho, còn thủ đoạn mưu trí các vị tiền bối kia có thể tùy tiện chơi đùa chết hắn. Trước lúc Nguyên Nguyên thượng nhân chết đã nói với hắn hắn muốn đối phó với Nguyên Lăng thực lực phải thật cao, vượt xa hắn, sau đó dùng lực phá xảo.
Hiển nhiên Nguyên Nguyên sư bá rất hiểu mình.
Phương Nho dừng lại một chút:
- Kỳ thật nói cho ngươi biết cũng không sao, người ra tay giết Đông Phương Yêu có tám phần khả năng là Nhâm Độc.
- Tiền nhiệm yêu ma thánh đế?
Lục Nguyên hỏi.
Phương Nho gật đầu.
- Không đúng một tiền nhiệm yêu ma thánh đế tại sao lại giết Đông Phương Yêu như vậy chẳng phải là muốn làm suy yếu yêu ma cho chúng ta cơ hội tấn công sao?
Lục Nguyên nghi vấn.
- Suy nghĩ của Nhâm Độc chúng ta cũng đoán ra tám phần, tuy không dám nói là mười phần nhưng đến lúc đó hiển nhiên ngươi cũng minh bạch.
Phương Nho nói.
Đúng lúc này truyền tới từng đạo thanh âm ông ông sau đó một mảng lớn khí vân lao tới, Lục Nguyên nhìn sang thì thấy có hàng vạn con ong vàng, toàn thân kim sắc đang lao tới.
Diệp Dương Dung biến đổi sắc mặt;
- Đây là Kim Canh Độc Phong thực lực của nó là Trường Sinh kỳ tầng thứ tư, toàn thân do khí Kim Canh biến thành, có thể phóng ra phi kiếm cực kỳ đáng sợ.
Diệp Dương Dung nói thật, loại Kim Canh Độc Phong này một con thì không đáng sợ nhưng rất nhiều con liên hợp lại, thật không bình thường.
Phương Nho hít vào một khí lạnh, hắn tuy tự tiên Hạo Nhiên linh kiếm của mình là linh kiếm chính hệ có thể khống chế tà độc nhưng hàng vạn con Kim Canh Độc Phong ở cùng một chỗ thế này thật sự là quá mức đáng sợ, hắn là phong chủ một phong lập tức quyết đoán:
- Lục Nguyên ngươi đi trước Diệp Dương Dung hai người chúng ta ở lại đây chống cự.
Gần đây Bắc Phong xảy ra đại biến, Phong chủ một phong dĩ nhiên không thể xảy ra vấn đề nhưng Lục Nguyên còn quan trọng hơn với Bắc Phong đây là hi vọng để Bắc Phong quật khởi cho nên hắn muốn Lục Nguyên trốn trước.
Lục Nguyên cười ha hả:
- Không có gì đâu.
Trấn Nhạc linh kiếm của hắn chuyển động, Trấn Nhạc linh kiếm bay lên không trung vô số chuôi kiếm Trấn Nhạc tập hợp lịa, sau khi đạt tới độ cao nhất, hỏa hoàng kiếm đạo cuối cùng cũng phun ra, lập tức hỏa quang ngập trời vô số con Kim canh độc phong chết dưới đại hỏa vô biên đó.
Phương Nho và Diệp Dương Dung vốn cho rằng đã tới thời khắc sinh tử kết quả Lục Nguyên dùng Hỏa Hoàng kiếm đạo đã giải trừ được toàn bộ nguy cơ, chỉ thấy một khối linh thạch kim hệ rơi xuống đầy đất.
Phương Nho và Diệp Dương Dung hai người líu lưỡi không thôi.
Một đám báo toàn thân đen kịt như là u linh xuất hiện, con báo này ít nhất cũng có tu vi Trường Sinh kỳ tầng thứ tám thậm chí là tầng thứ chín tổng cộng là hai ba mươi con, Diệp Dương Dung biến sắc:
- Không xong, đây là U Linh báo, tốc độ của nó cực nhanh, căn bản khó có thể chống lại.
Sắc mặt của Diệp Dương Dung biến đổi với thực lực của Diệp Dương Dung tối đa cũng chỉ đối phó được hai ba con mà thôi.
- Không sao.
Lục Nguyên lại tế ra Hắc Đế kiếm đạo, một hắc sắc như nước rung động tán dật ra bên ngoài trong chốc lát đã chém chết hết ba mươi con linh báo kia.
Phương Nho và Dương Dung hai mặt nhìn nhau, Lục Nguyên mạnh mẽ đã vượt ra ngoài tưởng tượng của bọn họ, thực lực mạnh mẽ này căn bản đã vượt qua Trường Sinh kỳ.
Phương Nho và Diệp Dương Dung tràn đầy cảm xúc.
Muốn tiến tới tầng thứ hai của Bất Tử thụ phải đi qua một chỗ gọi là Đọa Địa Nhai.
Đọa Địa Nhai là một chỗ bị hãm sâu dưới lòng đất so với tầng một của Bất Tử thụ còn thấp hơn rất nhiều.
Cũng chỉ có vượt qua Đọa Địa Nhai mới có thể tiến vào tầng thứ hai.
Phương Nho Diệp Dương Dung Lục Nguyên ba người đi tới Đọa Địa Nhau.
Ba người ở trên đường đi cũng chém giết không biết bao nhiêu là yêu thú, trong đó mỗi lần gặp nạn đều là Lục Nguyên ra tay tự giải quyết, Diệp Dương Dung sau khi xem địa đồ liền nói:
- Phía trước hẳn là Đọa Địa Nhai rồi.
Chỉ thấy ở trước đó có một đám người đã xuất hiện người cầm đầu thanh y bồng bềnh.
Phương Nho và Diệp Dương Dung hai người kiến thức quảng bác lập tức nhận ra đây là người của Thanh Thành tiên môn, người cầm đầu là nhân vật Trường Sinh tầng thứ mười Vu Ky Du, năm sáu người phía sau cũng có tu vi Trường Sinh tầng thứ chính thứ mười.
Vu Ky Du nhìn thấy Phương Nho Diệp Dương Dung Lục Nguyên ba người thì giật mình.
Vu Ky Du cất tiếng:
- Phương phong chủ lâu rồi không gặp, Diệp đạo hữu gần đây chấp chưởng quyền hành tình báo ở Bắc Phong không ngờ hai vị cũng có thời gian tới Bất Tử thụ.
Phương Nho gật nhẹ đầu:
- Vu đạo hữu chính là người đệ nhất bên trong Thanh Thành tiên môn, bình thường Thanh Thành tiên môn có rất nhiều sự vụ không ngờ cũng tới nơi này.
Hai người lúc nói chuyện có vài phần cảm khái.
Đúng thế, ngươi quyền thế lớn quyền lợi lớn kỳ thật cũng không có tác dụng gì.
Vương đạo chính thức chính là Đại Đạo Cảnh.
Chỉ khi thực lực bản thân tăng cao mới là vương đạo.
Vu Ky Du khách khí vài tiếng sau đó nhìn về phía Phương Nho:
- Phương phong chủ, Hoa Sơn các ngươi có mười người tiến vào sao hiện tại có ba người các ngươi thôi vậy?
Phương Nho cười khổ một tiếng:
- Hoa Sơn chúng ta có tam tông, Vu đạo hữu không phải không biết, Bắc Phong chỉ có ba người chúng ta mà thôi.
Một câu nói này khiến cho đám Thanh Thành tiên môn sợ kinh người, Vu Ky Du và đám người còn lại lập tức đánh giá ba người Diệp Dương Dung Phương Nho và Lục Nguyên.
Tại sao bọn họ khiếp sợ như vậy, Thanh Thành tiên môn lần này tổng cộng có mười một người tiến vào kết quả ở tầng đầu tiên bị trọng thượng phải rời khỏi năm người tới đây chỉ còn lại sáu người mà thôi.