Lúc trước duy kiếm chỉ là loại trạng thái chứ không phải chân chính duy kiếm xuất kiếm!
Bây giờ mới đúng vậy!
Kiếm quang của Lục Nguyên tỏa định Chiến Thú lão tổ, giờ phút này không nói lời nào, không ai cần lên tiếng.
Tiếp theo xuất kiếm!
Kiếm vừa ra! Trời lặn trăng lạc, ánh sáng tắt đi!
Kiếm vừa ra! Ái hận tình cừu, vạn tình tan biến!
Kiếm vừa ra! Đoạn hồn chém phách, ký ức mất hết!
Kiếm vừa ra! Núi cao đổ, sông biển diệt!
Kiếm vừa ra! Trời sụp đất nứt, thiên địa trống không!
Kiếm vừa ra! Thiên địa trông không, chỉ có một kiếm!
Lục Nguyên khẳng định mình chưa từng dùng một kiếm xinh đẹp như vậy,
nhưng hắn không có vui sướng, bởi vì lúc ra một kiếm này thì không nghĩ
gì cả, chỉ có nhát kiếm.
Một kiếm này không cần trăng trời,
không cần ân ái tình cừu, không cần hồn phác ký ức, không cần núi cao
sông biển, không cần trời và đất.
Một kiếm này quên hết!
Đây là quên hết duy kiếm một kiếm!
Thiên địa mất, kẻ địch mất, chỉ có một kiếm kinh thế do Lục Nguyên khởi đến Chiến Thú lão tổ kết.
Con ngươi Chiến Thú lão tổ trợn to, lão không dám tin, tại sao có một
kiếm như vậy chứ? Diệt địa diệt hết chư thiên thần phật. Trước kia Chiến Thú lão tổ ở thái cổ văn minh có từng xem một ít tư liệu kỷ nguyên
kiếm, nói là có kỷ nguyên trước có mấy cổ kiếm giả có thể nhân kiếm hợp
nhất, thiên địa trống không. Khi đó Chiến Thú lão tổ cười nói rằng, hừ,
nhân kiếm hợp nhất có gì ghê gớm? Họ thấy không ít kiếm tu nhân kiếm hợp nhất, chỉ tùy tay là phá được kiếm chiêu ngay, hơn nữa không chỉ mình
Chiến Thú lão tổ mà những người khác đa số đều cho rằng như thế.
Nhưng hiện nay Chiến Thú lão tổ mới hiểu bọn họ sai hoàn toàn, lúc
trước xem không phải nhân kiếm hợp nhất, giờ mới thật sự là nhân kiếm
hợp nhất, nhân kiếm hợp nhất của cổ kiếm giả.
Người và kiếm hợp lại làm một, trong thiên địa chỉ còn lại kiếm.
Sai rồi, chỉ còn lại kiếm, ngay cả thiên địa cũng không có.
- Tại sao lại có một kiếm đáng sợ như vậy!?
Chiến Thú lão tổ thét dài, lão đánh ra tất cả tuyệt học, kiếm khí, có
mạnh bao nhiêu thì đánh ra tất cả, lão phải chặn lại một kiếm kinh thế
này. Nhưng một kiếm kinh thế chẳng chút lưu tình đâm xuyên lão, đông kết lại mạng sống của lão.
Đây là ma kiếm!
Đây là thần kiếm!
Đây là thiên kiếm!
Không đúng, đây chính là kiếm! Không có xưng hô bên ngoài thần kiếm, ma kiếm, thiên kiếm gì hết, kiếm chính là kiếm mà thôi.
Một kiếm giết Chiến Thú lão tổ là nhát kiếm đơn thuần, tinh thuần nhất, cũng là đáng sợ nhất.
Đây chính là kiếm ngũ, duy kiếm! Mình sáng tạo ra thượng cổ kiếm đạo
kiếm thứ năm. Vốn thượng cổ kiếm đạo là kiếm chiêu một kiếm so với một
kiếm càng đáng sợ. Kiếm ngũ, duy kiếm đáng sợ hơn kiếm tam vong trần rất nhiều. Đương nhiên chiêu kiếm lục càng nhiếp thiên kinh khủng, nếu thôi diễn tiếp thì xuất hiện kiếm thất, kiếm bát càng kinh khủng hơn.
Kiếm Như Hải vô cùng kinh ngạc, lão là tông chủ Ẩn Kiếm tông, hiểu ý
nghĩa một kiếm này. Từ thượng cổ xuống, kỷ nguyên này có sinh ra kiếm
cường như thế sao!
Một kiếm kinh thế! Kinh thế cường kiếm!
Kinh thế cường kiếm! Một kiếm kinh thế!
Một kiếm phát ra, đồ diệt Chiến Thú lão tổ!
Dùng xong một kiếm này, Lục Nguyên từ khí thế đỉnh cao tụt xuống, hắn
phát hiện dùng ba phần pháp lực, tức là nói bây giờ pháp lực chỉ có thể
dùng ba kiếm mà thôi. Chiêu kiếm ngũ duy kiếm thật không dễ sử dụng,
tiêu hao quá lớn.
Đánh chết Chiến Thú lão tổ xong, không gian cá nhân của lão bắt đầu sụp đổ, người thứ nhất đi ra là Cơ Thiên Vũ.
Cơ Thiên Vũ ở trong thú không gian của Chiến Thú lão tổ, vốn cho rằng
sẽ bị làm nhục, muốn tự sát rồi lại tiếc tu vi bản thân. Phải biết rằng
nàng có tu vi thế giới cảnh tam tầng, không đơn giản chút nào, muốn tu
tiên đã khó, mà tu tiên đến thế giới cảnh tam tầng càng khó hơn. Nếu lần này chết đi luân hồi sống lại, không có bao nhiêu cơ hội tu đến thế
giới cảnh.
Chính lúc nàng do dự giữa tự sát hay không thì không gian của Chiến Thú lão tổ bị phá.
Nàng lập tức chui ra, thấy thanh y thanh niên mỉm cười với mình, bên kia là xác của Chiến Thú lão tổ.
Cơ Thiên Vũ vô cùng kinh ngạc bật thốt:
- Ngươi giết chết Chiến Thú lão tổ ư?
Lục Nguyên nhún vai hời hợt nói:
- Đúng vậy, ra chút ngoài ý muốn nhưng cuối cùng ta vẫn giết chết hắn.
Đáp lời Cơ Thiên Vũ xong hắn không thèm để ý người xung quanh kinh
ngạc, thu hết vật rơi ra khi không gian của Chiến Thú lão tổ sụp bỏ vào
trong kiếm chi không gian.
Chiến Thú lão tổ tu vi là thế giới
cảnh ngũ tầng, mà tu vi thế giới cảnh ngũ tầng trong toàn trung ương
thiên triều có tài sản phong phủ, lão chết để lại đồ vật dĩ nhiên không
ít.
Tinh thần Lục Nguyên tiến vào kiếm chi không gian của mình.
Chiến Thú lão tổ để lại đồ vật thất là nhiều lắm, còn phân loại cẩn
thận. Trong đó có phân loại là bạo ngược lục. Trong bạo ngược lục để lại ít bạo ngược chi của Chiến Thú lão tổ, cái gì roi da ngọn nến, hỏa đốt
người, âm ngược trùng, vân vân, số lượng đầy rẫy khó mà tưởng tượng. Còn có tình thú một vạn ba ngàn chín trăm chín mươi thức. Về mặt tình thú
mà có đến một vạn ba ngàn chín trăm chín mươi thức thật khiến người ta
thán, Chiến Thú lão tổ biến thái quá. Lục Nguyên thầm nhủ, không thể để
lại thứ này. Lòng bàn tay hắn bay ra chân hỏa đốt sạch tất cả.
Tiếp theo là vật hoang hệ, thậm chí lão để lại địa giai linh mạch đều bị lão dùng cách đặc biệt nhuộm hơi thở hoang hệ.
Cái này đưa hết cho kiếm khắc hoang hấp thu vậy. Hắn giơ tay triệu hoán ra kiếm khắc hoang, dùng sức vào kiếm khắc hoang, nó điên cuồng nuốt
vật hoang hệ trong vòng, mặc kệ là linh thạch có hơi thở hoang hay là
hoang đao, hoang đỉnh, vân vân và vân vân, tất cả đều bị kiếm khắc hoang hấp thu sạch sẽ.
Thứ duy nhất không bị hấp thu chính là hồn
phách của Huyễn Thần Điệp. Hồn phách Huyễn Thần Điệp thì hắn lấy kiếm
khắc hoang xử lý chút sẽ có tác dụng khác.
Bây giờ trước tiên thăng cấp kiếm khắc hoang.
Lục Nguyên một bên thăng cấp kiếm khắc hoang, lần này nó không phát
triển to dài mà khiến thânguyên khí iếm càng ngưng luyện, ngưng tụ hơn.
Trước kia kiếm khắc hoang cho cảm giác hơi mong manh, giờ thì giảm nhiều rồi.
Khi vật hoang hệ sắp bị hấp thu gần hết, kiếm khắc hoang bùm một tiếng nổ ra một văn tự.
Đây là một chữ khắc dường như khắc họa vô số đạo lý.
Chữ khắc hiện ra, vật hoang hệ càng bị đè chặt.
Trời sinh một vật khắc một vật, kỷ nguyên này văn tự mạnh nhất là chữ
hoang, nhưng chữ hoang lại bị chữ khắc khắc, dù là chủ thái cổ văn minh
tế luyện chữ hoang này lợi hại bao nhiêu chăng nữa cũng vậy thôi.
Tất nhiên Lục Nguyên có được không phải chân thân chữ khắc mà là phân thân thôi, giống như phân thân chữ đạo vậy.
Trong không trung hai phân thân lấp lóe ánh sáng.
Rốt cuộc dựng dục ra phân thân chữ khắc, hy vọng có một ngày sẽ dựng dụng chữ khắc thật sự.
Đợi hấp thu hết vật hoang hệ rồi Lục Nguyên bắt đầu xử lý chuyện Huyễn
Thần Điệp. Bản thân Huyễn Thần Điệp là yêu thú ảo thuật xếp hạng ba
trong vùng đất hồng hoang, ảo thuật kinh người. Lục Nguyên muốn lấy hồn
phách Huyễn Thần Điệp ngưng luyện trong ảo thuật phù sinh nhược mộng của mình, khiến phù sinh nhược mộng càng thêm hoàn mỹ.