Người đàn ông trung niên siêu cao to đứng đó, vóc người trông thì chỉ
cao hơn người bình thường một chút nhưng Lục Nguyên trực giác cảm thấy
người này to lớn giống như ngân hà. Mỗi một tấc của gã đều có bí mật
thiên địa, không đúng, là vượt qua bí mật thiên địa, một tihene địa
không thể ghi lại sự vĩ đại của gã. Đôi mắt người đó như có hai tinh
thần, có cửu u thế giới sâu thẳm khó dò.
Vĩ đại, vĩ ngạn, vĩ bác, tất cả từ ngữ hình dung đều không thể tả về gã.
Người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng.
Đầu ngón tay lộ ra, một lóng tay dường như là pháp thuật tối cao chân lý,
những người khác như Hoa Pháp Thánh, Pháp Nhất Đế Tử, Mộng Hồ Đế Hậu
thông minh và pháp thuật nhưng so với người đàn ông trung niên này thì
kém quá xa. Hoa Pháp Thánh không bằng cả một ngón tay người đàn ông
trung niên.
Chủ pháp cổ văn minh!
Lục Nguyên phát hiện
cách không xa cũng đứng một người đàn ông trung niên. Người đàn ông
trung niên để nửa thân trần, có loại cuồng dã khó hình dung, dường như
gã đại biểu đại hoang chân lý. Người này nửa thân trần mỗi tấc da đều có cảm giác hoàn mỹ không bút mực nào tả xiết. Trên người gã không thấy có chỗ nào không hoàn mỹ, so với bản thân thiên địa hoàn mỹ hơn nhiều.
Người đàn ông trung niên thân trần đôi mắt tựa đốm lửa, không đúng, là
hai tinh cầu bốc cháy, dường như muốn đốt sạch thiên địa, khó mà hình
dung, khó mà tưởng tượng.
Đây là chủ thái cổ văn minh!
Hai chủ văn minh kình nhau, là sức chiến đấu đỉnh cao nhất trung ương thiên triều giằng co.
Mới rồi giao đấu rõ ràng chủ pháp cổ văn minh kỹ cao hơn một, hai bậc.
- Thái Cổ, ngươi còn dám vênh váo, dám đến pháp cổ văn minh thế giới của
bổn văn minh huênh hoang như vậy, muốn giết người trong lòng của con gái ta, to gan thật.
Hiển nhiên dù chủ pháp cổ văn minh chưa từng lộ mặt nhưng rất hiểu chuyện của Lục Nguyên và Vân Tụ Tuyết, không chỉ
hiểu thôi mà còn đồng ý cuộc hôn nhân, xem như ngay mặt thừa nhận.
Chủ thái cổ văn minh nói:
- Người trong lòng của con gái ngươi ở trong văn minh thánh địa giết Ngọc Hoàng Đại Đế, lực chi văn minh Lực Hùng Đế Tử, thiên lý văn minh Chu
Nhân Dục, giản chi văn minh Giản Thánh Đế Tử, thụ chi văn minh Thụ Thánh Đế Tử, độc chi văn minh Độc Thánh Đế Tử các nhân vật khác.
Lục
Nguyên nghe ngây ngẩn, mấy người đầu hắn thừa nhận đúng là đã giết, còn
mặt sau thụ chi văn minh, độc chi văn minh sao cũng tính là hắn làm? Hắn không biết sau khi lấy một chọi sáu, trước khi tham gia cuộc chiến thất tinh đại trận đấu với Hoang Chi Tử thì ra tay hai lần chém hai nửa bước văn minh cảnh, đó chính là Thụ Thánh Đế Tử và Độc Thánh Đế.
Hơn
nữa Lục Nguyên giết người không phải hạng tầm thường, văn minh cảnh đều
là một văn minh bỏ công tốn sức bồi dưỡng ra, thế mà hắn giết nhiều như
vậy.
Dưới tình huống bình thường chuyện xảy ra trong văn minh
thánh địa không được ra ngoài tìm thù, nhưng lần này Lục Nguyên giết quá nhiều, cộng thêm thái cổ văn minh vốn muốn hủy diệt hắn thế là bỏ mặc
nội quy đó, kết bè với nhiều đại nhân vật trong cõi trời đất đi tính sổ
với Lục Nguyên. Lục Nguyên còn có lực lượng có thể khắc chế hoang, Hoang Thánh Đế Tử đã cảm giác được hai lần, cho nên thái cổ văn minh càng
không thể để hắn sống được.
*Ầm!*
Một đại nhân vật giáng
xuống, đại nhân vật này sức mạnh lớn vô cùng, giống như Bàn Cổ trọng
sinh, lưng cõng một cái búa to khổng lồ, có lực lượng một búa chặt thiên địa. Gã đúng là có sức mạnh như thế, vì phó chủ lực chi văn minh vốn là đệ tử đích truyền của Bàn Cổ. Phó chủ lực chi văn minh đã đến.
Không biết khi nào thì lại xuất hiện một đại nhân vật, đó là phó chủ thiên lý văn minh, cũng là nhân vật rất khó gặm.
Lập tức trong thiên địa lại xuất hiện một đại nhân vật to lớn.
Nhân vật này thấy không rõ diện mạo vóc dáng, chỉ cảm thấy một màu xanh,
dường như gã đại biểu là sắc xanh trong thiên địa, loại màu bản chất. Gã vừa đáp xuống thì có vô biên vô tận cây cối vương quốc mở ra trong
thiên địa, đó là phó chủ thụ chi văn minh, cũng là một đại nhân vật
trong thiên địa.
- Lục Nguyên giết chết Thụ Thánh Đế Tử, là người bổn tọa bồi dưỡng nhiều năm, việc này không thể nào cứ thế cho qua được.
Hiển nhiên gã muốn đòi lại công bằng chuyện lúc trước.
Phó chủ thụ chi văn minh là đại nhân vật trong thiên địa, cuộc chiến thành
danh lấy một chọi hai, đối phó hai văn minh cảnh, biến hai đối thủ thành cây rồi cuối cùng giết chết. Hơn nữa gã có một tuyệt kỹ gọi là lạc địa
sinh căn, nó mặc kệ đối thủ có mạnh cỡ nào thì sẽ ở trong người ngươi
nẩy mầm, tiếp theo tinh khí thần của ngươi sẽ thông qua những mầm cây
rót vào thân thể. Nhân vật như vậy sao mà không đáng sợ cho được? Phó
chủ thụ chi văn minh thật là một phó chủ thụ chi văn minh cực kỳ khó đối phó.
Trong thiên địa khuynh khuynh thao thao, vô biên sóng độc ở không trung xuất hiện, đây là huynh tạn sóng độc vũ trụ, đó là sóng độc cả một thế giới. Một chút độc dịch rơi vào Kiếm Môn liền có thể giết
hết Kiếm Môn, không chừa một ai. Lục Nguyên cảm thấy thanh thánh kiếm
đạo của mình chớp mắt bị áp chế nhiều, trên vô tận sóng độc đứng một
người đàn ông trung niên áo đen. Người đàn ông trung niên áo đen này
dường như hút hết ngoan, độc, đáng sợ, tàn nhẫn, không thể tưởng tượng
trong thiên địa, vô cùng khủng bố.
Phó chủ độc chi văn minh cũng là một phó chủ văn minh trong thiên địa.
Phó chủ độc chi văn minh đáp xuống, nói:
- Lục Nguyên, nghe nói ngươi ở văn minh thánh địa phá độc của Độc Thánh
Đế Tử, bổn tọa bình thường không hứng thú gì khác chỉ thích thử độc phá
độc, không biết ngươi có hứng thú cùng bổn tọa chơi không?
Nếu
văn minh cảnh khiêu chiến một người không phải văn minh thì mất mặt,
thường thì không ai làm, nhưng phó chủ độc chi văn minh không cần mặt
mũi chỉ muốn giết chết Lục Nguyên thôi. Không đúng, nói chính xác hơn
thì phó chủ độc chi văn minh từ trước đến nay không cần mặt mũi gì cả,
người này từ khi ra đời đã nổi tiếng là lòng độc tay ngoan không cần mặt mũi. Năm đó mọi người đều nghĩ nhân vật như vậy trở thành văn minh cảnh chắc sẽ thu lại mũi nhọn, dù sao văn minh cảnh đã là tầng cao nhất
trong thiên địa, lên cao nhất thì chắc cũng cần mặt mũi. Nhưng mà, họ
sai rồi, vị này hoàn toàn không cần sĩ diện, cái gì cũng chẳng cần, tới
văn minh cảnh gã tiếp tục làm những chuyện hố cha người ta. Dù là nhân
vật gì chỉ cần không có chỗ dựa vững chắc thì gã dám trực tiếp độc giết, mặc kệ cảnh giới của ngươi thấp hơn gã nhiều ít.
- Lục Nguyên, rốt cuộc chúng ta gặp mặt.
Một thanh âm tràn đầy từ tính vang lên, Lục Nguyên nhìn hướng đối thủ, là
một người vóc dáng cao gầy như là một thanh kiếm! Đây là kiếm khách mạnh nhất hắn từng thấy, lúc trước luôn cho rằng Tà Kiếm phó chủ văn minh
mới là kiếm giả mạnh nhất, vượt xa Kiếm Chi Tử, bản thân hắn, Chu Thanh
Huyền, Yến Thương Thiên.
Nhưng giờ thì hắn biết mình đã sai.
Vị này mới là mạnh nhất kiếm đạo.
Người đó như là kiếm giả xông lên trời đâm phá một kỷ nguyên.
Kiếm giả thời thượng cổ!
Loại khí thế kiếm đạo mạnh mẽ tuyệt đối này hơn xa Lục Nguyên nhiều. Người
này mặt mày như kiếm nhưng cho người khí thế rất quái dị, kiếm của gã
hình như khác với bình thường.
Lục Nguyên làm ra phán đoán:
Phó chủ giản chi văn minh!
- Không sai, chính là ta.
Phó chủ giản chi văn minh lạnh nhạt nói:
- Ta có nghe tiếng ngươi đã lâu, hơn nữa đứa mạnh nhất một trong các nhi tử đã bị ngươi giết chết.
Giọng điệu của giản chi văn minh lạnh nhạt nhưng chất chứa thù hận sâu đậm.
Gã không thể so với phó chủ văn minh khác, gã mới sống một kỷ nguyên
thôi, nhưng Giản Thánh Đế Tử là nhi tử mạnh nhất của gã, bỏ công sức bồi dưỡng cho trùng kích văn minh cảnh, kết quả đã chết rồi. Trong giọng
điệu lạnh nhạt có mối thù sâu tận xương tủy với Lục Nguyên, thù hận giữa gã và hắn đã không cần tính thêm gì nữa, tới điểm cao nhất không thể
cao hơn.