Lúc này trên bầu trời phát ra tiếng chim ưng kêu, lát sau một hắc ưng to lớn từ không trung vọt nhanh xuống, xé gió như đao xé rách tất cả đất cát. Đôi vuốt so với sắt thép còn cứng hơn gấp mấy lần, đễàng chộp lấy Địa Hành Tri Muội Nhân, bắt nó lên trên. Mặt Địa Hành Tri Muội Nhân lộ vẻ tuyệt vọng.
Lục Nguyên ngồi trên bầu trời. Không biết khi nào thì hắn có biệt hiệu Kim Đồng Ưng Vương nữa. Những yêu ma không biết tên hắn, thấy hắn cùng Kim Đồng Ưng xuất kích, thế là đặt tên cho hắn là Kim Đồng Ưng Vương. Mấy tháng qua, Kim Đồng Ưng Vương tại sa mạc nổi tiếng vô cùng, là loại khiến yêu ma con nít nín khóc. Đám yêu ma vứ nhắc tới Kim Đồng Ưng Vương đều sợ muốn chết.
Ai, khi nào thì mình thành ưng vương rồi? Thật khiến người vô cùng cảm thán.
Kim Đồng Ưng đã phóng lên cao, nó vẫn theo thói quen cũ chộp yêu ma lên trên cao rồi nặng nề quăng xuống, chơi ác thật. Lục Nguyên đột nhiên ra tay chặt một khối vỏ trên lưng Địa Hành Tri Muội Nhân, đây là ấn ký của Địa Hành Tri Muội Nhân. Ném khối vỏ vào trong tu la túi, Lục Nguyên nuốt một ngụm rượu.
Ưng phóng lên cao cao, bốn phía mây trắng bay bay.
Lục Nguyên hít một hơi, lại là bốn tháng, cách lần trước đến luyện thể kỳ đệ tứ tầng đã bốn tháng rồi. Bốn tháng này hắn vẫn đang không ngừng săn giết yêu ma, rồi đi đổi thưởng nhiệm vụ. Bốn tháng trước tính cả Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân, tổng cộng kiếm được tám trăm linh thạch, rồi bốn tháng sau không may mắn như lần Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân, tổng cộng kiếm được khoảng năm trăm linh thạch, cộng thêm vân thú tiêu hao cùng với hắn tu hành, hiện tại tổng số linh thạch còn tám trăm. Vốn hắn định tìm một pháp bảo không gian, kết quả bốn tháng sau không may mắn lắm, vẫn không đụng đến pháp bảo không gian, đáng tiếc.
Cùng lúc đó, bốn tháng này hắn đã thúc đẩy pháp lực lên đến trung kỳ luyện thể kỳ đệ tam tầng nhật nguyệt tinh hoa.
Đúng rồi, việc quan trọng nhất là sắp bắt đầu tỷ thí mười phân đà.
Lúc trước đã nói, chín tháng liền bắt đầu tỷ thí mười phân đà, mà bây giờ đã hơn tám tháng, cách chín tháng không được bao lâu. Rốt cuộc sắp bắt đầu tỷ thí mười phân đà, hắn ở trong sa mạc tu hành lâu như vậy cũng vì tăng thực lực, trong tỷ thí mười phân đà dễ thắng trận lấy luôn phần thưởng hậu hĩnh.
Ngày xuân trong sa mạc và Trung Nguyên khác nhau.
Xuân sa mạc tiểu kiều lưu thủy, tà phong tế vũ, cái mũ áo tơi, vô cùng tự do.
Xuân sa mạc đất bằng phẳng, ngẫu nhiên có vài nơi để lại một ít cỏ dại khô vàng từ vài năm trước, có nơi khác một mảnh vàng vọt, chỉ là không nóng bức bằng ngày hè.
Lục Nguyên là lần đầu tiên trải qua ngày xuân tại sa mạc.
Thể nghiệm khó được, phong cảnh mỗi chỗ có đặc điểm khác nhau.
Hiện tại Lục Nguyên ngồi bên cửa sổ phòng người mới, nhìn cảnh sắc ngoài song cửa và phía xa xôi. Đây là xuân sa mạc, đương nhiên bây giờ có hứng thú ngắm cảnh chỉ một mình Lục Nguyên, người khác đều đang bàn tán tỷ thí mười phân đà sắp đến.
- Nghe nói bên đệ nhất phân đà thực lực khá mạnh, có rất nhiều trưởng lão tuổi trẻ luyện thể kỳ.
- Đúng thế, nghe nói đệ tam phân đà cũng có nhiều cao thủ.
- Chúng ta là đệ thập phân đà, chắc là thực lực yếu.
- Lần này đệ thập phân đà chúng ta muốn thắng cũng không dễ.
- Đúng thế.
- …
Cửa phòng người mới bị đẩy ra, Triệu Hàn bộ dạng vênh váo tiến vào, đi bên cạnh gã là Hoàng Vân. Lúc Triệu Hàn vào cửa vẫn là bộ dáng huênh hoang, nhưng khi thấy Lục Nguyên thì biến sắc mặt. Lần trước bị Lục Nguyên đánh một bữa, gã nghĩ rất nhiều cách trả thù hắn nhưng luôn không gặp mặt, nay rốt cuộc thấy hắn rồi. Nhưng khi thật sự gặp mặt Lục Nguyên thì gã bất giác bộ mặt đau đớn, dường như lần trước bị đánh thành đầu heo lại nhốt trong phòng tối, vết thương lần nữa quay về.
Triệu Hàn vô cùng vênh váo nói:
- Ngươi trở lại cũng tốt. Lục Lục, sắp bắt đầu tỷ thí mười phân đà rồi, khi ấy để ngươi biết sự lợi hại của ta!
Gã lập tức chạy ra phòng người mới, định đi tìm đại sư huynh bàn bạc, muốn nhờ đại sư huynh ra tay, trong tỷ thí mười phân đà dạy cho Lục Nguyên một bài học.
Lục Nguyên không có phản ứng gì.
Một con kiến mà thôi.
Ở trong lòng Lục Nguyên, Triệu Hàn là một con kiến, không đáng hắn bỏ thời gian, chỉ cần gã không sủa hướng hắn là được, nếu dám lại sủa bậy thì hắn sẽ đánh cho một trận nữa. Tất nhiên không khả năng giết chết gã, dù gì đây là địa bàn Ngũ Tiên Minh, Ngũ Tiên Minh có vài quy định nhất định phải giữ. Trên cơ bản, chỉ cần không chọc giận Lục Nguyên, vượt qua giới hạn của hắn thì hắn khá là vô hại. Một khi vượt qua giới hạn của Lục Nguyên, vậy hắn không phải dễ chọc, cái gì đều dám làm, thậm chí cái chuyện dây vào Tông Lão Hội đều dám làm.
Lục Nguyên từ trước đến nay là mặt ngoài vô hại, trong xương to gan bằng trời.
Lại nói, cửa phòng người mới lần thứ hai bị đẩy ra, đến là bạn tốt thuở nhỏ, Mạnh Bạch.
Mạnh Bạch đi vào xong ngây ra:
- Là ngươi à? Mấy ngày nay ngươi ít trở về, ta ở chỗ Tống đà chủ học được không ít, định dạy cho ngươi, kết quả không thấy mặt ngươi đâu. Nhưng ngươi đã trở lại rồi, lần này tỷ thí mười phân đà ngươi cùng ta một chỗ đi, hai chúng ta cùng phấn đấu. Yên tâm, ta sẽ che chở ngươi!
Lục Nguyên cười cười, có chút cảm động.
Bằng hữu chính là bằng hữu.
Lục Nguyên nói:
- Được rồi, Mạnh Bạch, ngươi biết ta là đệ tử Hoa Sơn tiên môn đúng không? Kỳ thực ta là đệ tử chân truyền Hoa Sơn tiên môn.
Mạnh Bạch sờ trán Lục Nguyên, nói:
- Tiểu Lục Tử, ngươi điên rồi hả? Đệ tử chân truyền Hoa Sơn tiên môn? Sao có thể?
Lục Nguyên thở dài:
- Ta chẳng những là đệ tử chân truyền Hoa Sơn tiên môn, còn là luyện thể kỳ.
Hết cách, Mạnh Bạch vẫn không chịu tin. Kết quả hắn bay lên, ở nóc phòng người mới bay thật lâu mới đáp xuống.
Biết bay!
Đây là năng lực đặc biệt của luyện thể kỳ.
Lục Nguyên biết bay chứng minh một việc, đó là hắn thật sự là tu tiên giả luyện thể kỳ.
Mạnh Bạch ngơ ngác thật lâu, im lặng thật lâu mới nói:
- Tiểu Lục Tử ngươi giỏi lắm, dám lừa ta!?
Lục Nguyên nhún vai nói:
- Lúc đó ta nói rồi, chỉ là ngươi không tin, ta lười giải thích. Nay đến tỷ thí mười phân đà, phải giải thích trước đã, vậy nên giờ mới nói.
Tình hình lúc đó là như thế này. Lục Nguyên có nói mình là đệ tử chân truyền Hoa Sơn tiên môn, kết quả Mạnh Bạch cho rằng không khả năng. Mạnh Bạch cho rằng Lục Nguyên đang nói giỡn, mà tính tình hắn vốn lười biếng, nếu không tin thì khỏi giải thích nữa, lại giải thích không chừng còn có vài phần cảm giác khoe khoang. Bây giờ sắp bắt đầu tỷ thí mười phân đà, không chừng sẽ một phen hợp tác cho nên hắn mới nói trước.
Mạnh Bạch đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói:
- Nghe nói lần Hoa Sơn tiên môn ngũ phong đại tái có một người tên Lục Nguyên, ta luôn nghĩ đó trùng tên trùng họ với ngươi, mà ngươi vừa lúc là đệ tử chân truyền Hoa Sơn tiên môn, cái Lục Nguyên đó chắc không phải là ngươi chứ?
Lục Nguyên gật đầu.
Mạnh Bạch đột nhiên ôm đầu:
- Trời ơi đất hỡi, ngươi lười như vậy, từ nhỏ đã làm biếng muốn chết thế mà thành đệ nhất ngũ phong đại tái! Thật là ông trời không có mắt mà!