Kiếm giả không đáng sợ, cổ kiếm giả mới là khủng bố.
May là bây giờ Lục Nguyên đã ngồi ở Kiếm Vong Bia, Vọng Trần Quang sẽ tẩy đi ký ức về kiếm cuối cùng của hắn, cướp đoạt thân phận cổ kiếm giả. Vọng Trần
Quang, cố lên nào.
Một luồng Vọng Trần Quang đánh ra, kiếm trên Kiếm Vong Bia rất rõ ràng, không hề mờ nhạt.
Mười luồng Vọng Trần Quang đánh ra, kiếm trên Kiếm Vong Bia vẫn sâu đậm không hề mờ.
Ba mươi luồng Vọng Trần Quang đánh ra, kiếm trên Kiếm Vong Bia rõ rệt chẳng hề phai nhạt.
Năm mươi luồng Vọng Trần Quang đánh ra, kiếm trên Kiếm Vong Bia vẫn đậm.
Một trăm luồng Vọng Trần Quang đánh ra, kiếm trên Kiếm Vong Bia vẫn vô cùng rõ ràng.
Vọng Trần Quang không ngừng đánh ra, không ngừng muốn xóa đi ký ức của Lục Nguyên nhưng lần lượt thất bại.
Đây là thứ hai trăm luồng Vọng Trần Quang đánh ra, kiếm trên Kiếm Vong Bia vẫn cứ rõ rệt.
Đây là sao? Lúc trước ký ức của Lục Nguyên bị tẩy sạch, tại sao không thể xóa đi ký ức cuối cùng?
Giản Vân Sầu, Giản Thánh Đế Tử, Hoang Thánh Đế Tử đều nhìn ba.
Ba trăm luồng Vọng Trần Quang, đây đã là ba trăm Vọng Trần Quang, ký ức liên quan đến kiếm vẫn khắc sâu, đến nay chưa thể xóa nhòa ký ức này.
Vọng Trần Quang thứ bốn trăm.
Vọng Trần Quang thứ năm trăm!
Vọng Trần Quang thứ bảy trăm!
Vọng Trần Quang thứ chín trăm!
Vọng Trần Quang thứ chín trăm chín mươi chín lại phát ra!
Kiếm chẳng chút biến đổi, vẫn rõ ràng như thế. Thậm chí mọi người nhìn
kiếm trong Kiếm Vong Bia như cảm nhận khí lạnh, dường như thấy thanh
thần kiếm trong ký ức Lục Nguyên uy chấn thiên địa tám phương, uy thế
quét ngang vũ trụ. Kiếm trong ký ức đáng sợ như vậy, nếu sau này người
này không thành ngu ngốc thì thành tựu không thể đo lường, thiên địa lại xuất hiện một người văn minh cảnh.
Tiếc rằng cho dù cuối cùng người này không thể quên kiếm thì ký ức khác đã biến mất, hắn bị phế rồi.
Chính trong chớp mắt này, thanh y thanh niên ngồi trên Kiếm Vong Bia vuốt Dưỡng Ngô tiên kiếm trong tay, lầm bầm:
- Không đúng, không đúng, ta không chỉ có những ký ức này, ta còn có
trí nhớ khác nữa. Ta là ai? Cuộc đời của ta? Cảm tình của ta? Ta nên có
những thứ này, tại sao chỉ có kiếm thôi? Tất nhiên kiếm rất tốt nhưng
nên cần thứ khác nữa.
- Đây là sao?
Thanh y thanh niên lắc đầu đăm chiêu, bất giác cầm lên hồ lô rượu hớp một ngụm.
- Phải rồi, ta biết rồi! Kiếm Vong Bia, trả ký ức lại cho ta!
Một câu nói khí xông chín tầng mây, đâm thẳng vũ trụ, xông thẳng chín tầng trời.
Chín trăm chín mươi chín luồng Vọng Trần Quang đều không thể xóa đi ký
ức về kiếm của Lục Nguyên, đây là việc kinh khủng cỡ nào!
Ký ức bình thường một luồng Vọng Trần Quang liền có thể xóa nhòa.
Tức là nói ký ức về kiếm của Lục Nguyên khắc sâu gấp ngàn lần ký ức khác, thậm chí là gấp vô số lần.
Cổ kiếm giả! Chấn động thiên địa!
Bây giừ Lục Nguyên rống một tiếng muốn Kiếm Vong Bia trả lại ký ức.
Đi Kiếm Vong Bia mà còn muốn nó trả lại ký ức, điều này sao có thể!
Việc này chưa từng xảy ra, bao nhiêu người bị tình tổn thương tìm đến
đây lãng quên ký ức, cuối cùng hối hận muốn tìm về đoạn trí nhớ đó mà
không thể. Nếu muốn tìm lại ký ức so với tượng đá khóc, đá cứng gật đầu
còn khó gấp ngàn lần, vạn lần, khó đến không thể tưởng tượng.
Tìm trở về! Có tìm về được không?
Trên Kiếm Vong Bia, Lục Nguyên đem ý thức xâm nhập sâu vào Kiếm Vong Bia.
Ý thức khổng lồ mà kiên định từng chút một xâm nhập vào Kiếm Vong Bia. ý thức mạnh mẽ va đụng vào Vọng Trần Quang. *Ầm!* ý thức va chạm vào Vọng Trần Quang phát ra tiếng nổ, Vọng Trần Quang trước một bước tan biến.
Vậy mà cũng được? Ý thức cường cỡ nào chứ.
Vốn Lục Nguyên không có ý thức cường đại như vậy, nhưng mà! Những Vọng Trần Quang tẩy ra ký
ức kiếm sâu trong đáy linh hồn Lục Nguyên, khiến tiềm lực khổng lồ chớp
mắt bùng phát, ý thức hình thành một loại hình thái tăng trưởng đáng sợ. Bây giờ ý thức vô cùng tinh thuần mà khổng lồ, cứng rắn không gì so
sánh, mới làm ra được việc khiến người rung động.
Đụng tan Vọng Trần Quang xong ý thức của Lục Nguyên càng len sâu vào Kiếm Vong Bia.
Lục Nguyên quát dài:
- Kiếm Vong Bia, trả ký ức lại cho ta, nếu không thì mai này ta trở
thành văn minh cảnh nhất định sẽ triệt để hủy diệt ngươi! Nếu như văn
minh cảnh không thể hủy diệt vậy thì lên kỷ nguyên cảnh tiêu diệt ngươi!
Lần này thì đám người đứng xem ví dụ như Giản Vân Sầu, Giản Thánh Đế Tử, Hoang Thánh Đế Tử đều buồn cười.
Lục Nguyên đang làm cái gì?
Uy hiếp Kiếm Vong Bia!
Nhưng Kiếm Vong Bia không hề có ý thức, nó có thể xóa ký ức người là thể hiện ý chí thiên địa thôi.
Uy hiếp sinh linh có linh trí là rất bình thường, uy hiếp động vật
không có linh trí thì bất bình thường, rất khó có hiệu quả, tất nhiên
ngẫu nhiên có tác dụng. Còn uy hiếp thực vật thì càng không có hiệu quả, càng tệ hơn cả uy hiếp thực vật chính là uy hiếp thiên địa. Ví dụ như
uy hiếp không khí, uy hiếp phong, đây chẳng phải là nói nhảm sao?
Bây giờ Lục Nguyên thực hiện chính là việc vớ vẩn như vậy đấy.
Quá buồn cười rồi.
Uy hiếp Kiếm Vong Bia thứ không có sinh mệnh gì cả.
Bây giờ Lục Nguyên đúng là biến ngu rồi, nếu như là người bình thường tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.
Nhưng khoảnh khắc, thiên địa dường như hơi rung động, phong vân biến đổi.
Kiếm Vong Bia xảy ra biến đổi cực kỳ lớn. Tận cùng Kiếm Vong Bia kéo
lên lại, luồng ánh sáng trải qua Kiếm Vong Bia thì thoáng hiện một chút
đoạn ngắn, là ngắt quãng sinh hoạt mười năm trước của Lục Nguyên, những
ký ức dung nhập vào đầu óc hắn.
- Thì ra tên của ta là Lục Nguyên.
Lục Nguyên quát dài:
- Tiếp tục trả đây!
Theo tiếng quát của hắn, từng luồng sáng bảy sắc xuất hiện, từ Kiếm
Vong Bia ùa hướng Lục Nguyên. Trong đầu Lục Nguyên lập tức xuất hiện đủ
loại ký ức, về Kiếm Môn, về những người trong Kiếm Môn hắn quen biết, về Hoa Sơn cũng trở lại, lịch sử phấn đấu tại Tấn quốc cơ bản quay về bình thường, tiếp theo ký ức về tình yêu cũng quay về.
Ánh sáng chảy xuôi, từng ký ức trở về.
Các loại cảm tình, các loại sự kiện, các loại năm tháng đều về hết.
Trên Kiếm Vong Bia các sự kiện lóe cực nhanh, người ngoài thấy không rõ nhưng Lục Nguyên ở bên trong thì rõ rệt cảm nhận vui và buồn vài chục
năm qua.
Đám người xung quanh đều kinh ngạc.
Cái này mà cũng được!
Điều làm họ kinh ngạc chỉ có một! Mới rồi khi Lục Nguyên uy hiếp thiên
địa thì tất cả cảm thấy rất buồn cười.uy hiếp thiên địa, uy hiếp phong,
uy hiếp không khí, cái này sao có tác dụng được. Nhưng bây giờ Lục
Nguyên cứng rắn nhưng minh rồi thì ra uy hiếp Kiếm Vong Bia, uy hiếp
thiên địa cũng có tác dụng.
Điều này chứng minh một điều, thiên đạo phát hiện Lục Nguyên trưởng thành không thể đo lường.
Thiên đạo trên cao cũng sợ Lục Nguyên.
Cho nên khi Lục Nguyên muốn lấy lại ký ức thì Kiếm Vong Bia đại biểu một phần thiên đạo đã ngoan ngoãn trả lại ký ức.
Cái này nói thì rất huyền diệu, kỳ diệu đến thật khó giải thích, miêu
tả. Lại nhớ đến lời Lục Nguyên đã nói, nếu hắn tới văn minh cảnh sẽ hủy
Kiếm Vong Bia. Nếu văn minh cảnh không hủy được nó thì tới kỷ nguyên
cảnh sẽ hủy Kiếm Vong Bia. Không lẽ thiên địa công nhận Lục Nguyên có
khả năng đến văn minh cảnh hoặc là kỷ nguyên cảnh sao?