Lời của Liên Tinh khiến năm đế cơ ngây ra.
Chiến đấu đẳng cấp như Hoa Pháp Thánh, Hoang Chi Tử mà người như Lục Nguyên có thể chen vào
sao? Còn nhớ hơn hai năm trước Lục Nguyên bị Hoang Chi Tử một chiêu đè
bẹp.
Kiếm Linh Đế Cơ cũng tràn đầy thắc mắc.
- Chiến quả xếp thứ hai là Lục Nguyên.
Liên Tinh nói xong thấy năm đế cơ đều giật mình, bản thân nàng cũng rất kinh ngạc. Nàng là hộ vệ của Kiếm Linh Đế Cơ, có thực lực kinh người, đến
thế giới cảnh thập tầng, Yêu Nguyệt cũng như vậy. Nếu không phải hai
người họ mạnh thì chủ pháp cổ văn minh sẽ không yên lòng cho họ bảo vệ
tứ tiểu thư.
Lúc ở Kiếm Môn thì Liên Tinh và Yêu Nguyệt có lộ ra
một phần uy thế, Kiếm Diệt lão tổ cũng bị kém một bậc, đấy là chưa phải
thực lực chân chính của họ. Lúc đó nàng cũng có biết Lục Nguyên, cảm
thấy hắn rất yếu, kết quả bây giờ Lục Nguyên sáng lập ra chiến tích như
vậy làm hai người rất là rung động.
Hơi ngừng một chút, Liên Tinh nói:
- Lục Nguyên ở trận văn minh thánh địa, Tim Sơn lấy một chọi sáu, một
người quyết đấu với Ngọc Hoàng Đại Đế, Tiên Chi Tử, Giản Vân Sầu, Lực
Hùng Đế Tử, Chu Nhân Dục, Hoang Thánh Đế Tử.
- Ngươi nói cái gì!?
Nguyệt Mị Đế Cơ xếp ở vị trí thứ hai ngây ra:
- Ngọc Hoàng Đại Đế, đó là sức chiến đấu gần với Hoa Pháp Thánh, Tiên Chi Tử. Thực lực của người này tương đương với vị hôn phu Pháp Chi Tử của
ngũ muội. Hoang Thánh Đế Tử thì thực lực tương đương với đại tỷ phu Võ
Thánh Đế Tử. Giản Vân Sầu cũng không phải nhân vật dễ đối phó, sức chiến đấu nửa bước văn minh cảnh. Lực Hùng Đế Tử, sức mạnh lớn vô cùng, kẻ
dũng mãnh trong nửa bước văn minh cảnh. Chu Nhân Dục, nửa bước văn minh
cảnh Thiên Lý phó chủ văn minh, rất khó giải quyết. Sáu người này bất cứ ai đều là nhân vật chấn động một phương, đặc biệt là Ngọc Hoàng Đại Đế, Tiên Chi Tử. Không đúng, sáu người này không phải dễ đối phó.
- Vậy mà Lục Nguyên một đánh sáu!?
Nguyệt Mị Đế Cơ bị kinh ngạc.
Phong Nhiễm Đế Cơ bình thường tự nhiên phóng khoáng, thản nhiên, có chút
phong thái của Mộng Hồ Đế Hậu nhưng bây giờ mắt đầy chấn kinh.
Nhu Phúc Đế Cơ hơi trợn to mắt.
- Đúng vậy, Lục Nguyên một đánh sáu.
Liên Tinh nói tiếp:
- Trong trận chiến đó Lục Nguyên đánh chết Ngọc Hoàng Đại Đế, Lực Hùng Đế Tử, Chu Nhân Dục, hù chạy Hoang Thánh Đế Tử, Tiên Chi Tử và Giản Vân
Sầu thấy chiến tranh không có hy vọng lập tức bỏ trốn.
Liên Tinh một lời chấn bốn phương!
Một đấu với sáu sức chiến đấu nửa bước văn minh cảnh trong đó bao gồm Ngọc
Hoàng Đại Đế, giết ba người hù chạy một người, cuối cùng hai người bỏ
trốn, đấy là uy thế cỡ nào chứ. Nếu sự thật đúnglà như vậy thì sức chiến đấu của Lục Nguyên đã đuổi sát Hoa Pháp Thánh rồi. Liên Tinh không cần
thiết nói dối. Làm nửa ngày, phu tế hoặc vị hôn phu của năm đế cơ, phu
quân tương lai của tứ muội Kiếm Linh Đế Cơ có chiến quả lớn nhất, điều
này ra ngoài dự đoán của bốn vị đế cơ.
Nhưng bốn đế cơ trừ giật mình ra không có ghen ghét, quan hệ giữa năm người rất tốt, chỉ cảm thấy mừng cho Kiếm Linh Đế Cơ.
Vân Tụ Tuyết không rảnh giật mình, bởi vì nàng trông thấy Lục Nguyên.
Dường như Lục Nguyên bây giờ không có phóng thái thiếu niên lần đầu gặp, hắn
đã trưởng thành nhiều, thậm chí cằm mọc ít râu, tang thương chút.
Vân Tụ Tuyết không chút do dự vọt tới bên Lục Nguyên, nhưng lúc này nàng
khựng lại, rất muốn nhào vào ngực hắn rồi lại ngại ngùng.
Nhưng rồi Lục Nguyên kéo Vân Tụ Tuyết vào ngực mình, nói:
- Ta nói rồi, khi là thiên tôn thì ta đến lấy nàng.
Lời hứa vốn nên sớm thực hiện nhưng vì rất nhiều nguyên nhân sai lầm, lý do lớn nhất là mới đến thế giới cảnh thất tầng thì gặp phải Hoang Chi Tử,
tiếp theo hóa trang thành Lý Thái Sử du lịch bốn phương, đi Đổ Tiên Đảo, nho chi văn minh, rồi tới văn minh thánh địa, cứ kéo dài mãi cho đến
bây giờ.
Đây là cái ôm đầu tiên giữa Lục Nguyên và Vân Tụ Tuyết,
yên lặng. Lục Nguyên ngửi mùi hương mái tóc Vân Tụ Tuyết, mùi hương dịu
nhẹ, tựa như thiếu nữ trong ngực.
Xung quanh dường như yên tĩnh lại.
Trừ đi tất cả phồn hoa, hỗn độn, bè ngoài, trở về căn nguyên.
Chỉ có hai thanh niên nam nữ, họ ôm nhau.
Trải qua nhiều chuyện, rốt cuộc hai người ở cùng một chỗ.
- Khi là thiên tôn thì ta đến lấy nàng.
Một câu bình thản chất chứa bao nhiêu tình cảm bên trong.
Vân Tụ Tuyết chìm đắm trong câu nói này. Nàng không để ý Lục Nguyên có bao
nhiêu chiến tích động trời, không để ý hắn lấy một địch sáu, chiến thắng giết sáu cao thủ vang dội cổ kim, nàng không để ý mọi thứ, chỉ quan tâm có thể ở trong ngực Lục Nguyên, nghe câu hắn vừa nói là đủ rồi.
Vân Tụ Tuyết không phải loại đàn bà mạnh mẽ gì, nàng chỉ muốn làm cô gái nép vào lòng người mình tương tư. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Giây phút này trôi qua thật chậm thật chậm.
Thời gian như đứng lại, xung quanh tĩnh lặng.
Vân Tụ Tuyết bỗng giật mình, bốn phía còn có rất nhiều người. Vân Tụ Tuyết
ló đầu ra, phát hiện ba tỷ tỷ và muội muội Pháp Linh Đế Cơ đứng một bên. Gò má Vân Tụ Tuyết hây hồng, trong suốt lóng lánh.Vân Tụ Tuyết da mặt
vốn đã mỏng rồi, nhưng dù lòng xấu hổ lại luyến tiếc cảm giác ở trong
vòng tay Lục Nguyên, đang băn khoăn đấu tranh.
Phong Nhiễm Đế Cơ, Nguyệt Mị Đế Cơ, Nhu Phúc Đế Cơ, Pháp Linh Đế Cơ đều vỗ tay bôm bốp.
Nguyệt Mị Đế Cơ còn trêu bảo:
- Hôn đi hôn đi!
Nhưng Lục Nguyên, Vân Tụ Tuyết không hải người dạn dĩ, có nhiều người đứng
cạnh nên sao hôn được. Thấy Lục Nguyên và 1kkiếm đạo không hôn, Nguyệt
Mị Đế Cơ ra vẻ tiếc nuối, nàng vốn muốn xem màn kịch nồng nhiệt nha. Tứ
muọi da mặt mỏng nhất, nếu có thể thấy tứ muội cùn người ta hôn môi thì
là chuyện rất hiếm thấy.
Tiếc quá đi! Nguyệt Mị Đế Cơ thầm tặc lưỡi.
Nguyệt Mị Đế Cơ không thấy được kịch vui thì không cam lòng, nói:
- Này, tứ muội nhà chúng ta là đẹp nhất trong năm tỷ muội, ngươi muốn
cưới thì phải trả chút gì chứ, có gì tặng cho bốn tỷ muội chúng ta
không?