Thật ra lúc trước còn có người nghi ngờ rồi nhưng bây giờ rốt cuộc chứng thật.
- Trời ạ, Lục Nguyên có thể nuốt văn tự!
- Nhiều nhị cấp văn tự thế mà bị nuốt hết!
- Đúng là quái thai!
- Yêu nghiệt, tuyệt đối là yêu nghiệt!
Người hoang minh kinh hoàng cuống cuồng.
Lục Nguyên không mấy để ý, việc hắn có thể nuốt văn tự sớm muộn gì sẽ lộ ra ngoài. Lần này việc nuốt gần vạn văn tự không đổ bể ra mới là quái lạ,
lúc trước hắn không dám lộ nhưng bây giờ thực lực đã lên tới thế giới
cảnh thập tầng rồi, thế ta đã thành, đại thế có rồi thì sợ cái gì nữa.
Lục Nguyên nhìn phía xa Giản Vân Sầu và Tiên Chi Tử, phát hiện hai người
kia chạy rất xa. Hai người biến sắc mặt, họ không ngờ Lục Nguyên còn
giấu một tay. Giản Vân Sầu và Tiên Chi Tử đều là kẻ quân tử không dấn
thân trong nguy hiểm, bây giờ thấy Lục Nguyên thần uy lẫm lẫm thì đâu có ngu ở lại tại chỗ nữa. Hai người đã cách tới mười vạn trượng lập tức
không ngừng lại xoay người bay đi, bất chấp tất cả, giữ mạng mới là hàng đầu.
Cách xa quá, khoảng cách này khó thể đuổi kịp, xem ra lần
này không có cơ hội giết Giản Vân Sầu và Tiên Chi Tử rồi. Tới đây thì
Lục Nguyên coi như hiểu rõ tính cách của Tiên Chi Tử, giống y hệt Giản
Vân Sầu, trong Khí Vận Thất Tử có đủ loại người, tính tình như Tiên Chi
Tử thì chỉ có một.
Bây giờ nên làm gì nhỉ.
Cuộc chiến
hoang minh đấu với phản hoang minh còn đang tiếp tục, lần này tham gia
chiến đấu đều là mấy người kia cả, một bên có hai, ba mươi nửa bước văn
minh cảnh, thế giới cảnh thập tầng thì càng nhiều. Mỗi bên có hai, ba
trăm người, thế giới cảnh cửu tầng rất là nhiều, cho nên bên hắn cuộc
chiến đã xong mà tổng chiến tranh thì chưa chấm dứt.
Đương nhiên
thất tinh đại trận và Lục Nguyên phân chia mỗi bên mười người rồi, vì
vậy chiến đấu khu khác mỗi bên chỉ có mười, hai mươi nửa bước văn minh
cảnh.
Lục Nguyên vung Dưỡng Ngô tiên kiếm, tham gia vào cuộc
chiến. Đối mặt người hoang minh hắn không nương tay, tùy tiện vung kiếm
đã giết chết một người thế giới cảnh thập tầng, đuổi theo nửa bước văn
minh cảnh.
Trải qua cuộc chiến một đấu sáu cao thủ, sức chiến đấu của Lục Nguyên tăng lên khá nhiều, kiếm thuật càng tinh tuyệt, đối phó
nửa bước văn minh cảnh rất tự tin. Hắn bám lấy một nửa bước văn minh
cảnh, cùng nửa bước văn minh cảnh bên phản hoang minh hợp tác, chỉ mười
chiêu là giải quyết xong đối tượng.
Xử lý!
Lại một tên đi đời nhà ma!
Trận chiến của Lục Nguyên thành tích là đã giết bốn nửa bước văn minh cảnh.
Nửa bước văn minh cảnh thường thì giết một cái còn khó.
Nhưng giờ lần lượt đi bán muối bốn tên.
Điều này sao không khiến nửa bước văn minh cảnh bên hoang minh kinh sợ cho
được? Mỗi người tu đến nửa bước văn minh cảnh đều là dùng không biết bao nhiêu năm tháng nặn ra, hơn nữa muốn tu thành nửa bước văn minh cảnh vô cùng khó khăn, càng đến nước này thì càng sợ chết. Thấy không ai có thể kiềm chế được Lục Nguyên, tiêu diệt cả nửa bước văn minh cảnh. Nửa bước văn minh cảnh bên hoang minh hoàn toàn sợ hãi, họ hét chói tai bắt đầu
chạy trốn. Một đám đầu lĩnh nửa bước văn minh cảnh vèo một tiếng xoay
người bỏ trốn, hững người khác không thể tưởng tượng mới đó mà hoang
minh đã là tình huống tan vỡ bỏ trốn rầm rộ rồi.
Thắng!
Lục Nguyên thở ra một hơi. Tình huống hiện nay là phản hoang minh đã thắng, chiến thắng này thật không dễ dàng. Hắn trước tiên tăng thực lực rồi
một chiến sáu mới lấy đến thắng lợi cuối cùng.
Chờ đã! Còn có một việc mình suýt chút quên, bên phản hoang minh chưa chắc thắng thật sự.
Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn lên trời.
Lục Nguyên ngửa đầu nhìn trời, còn đang tiến hành một trận kịch chiến.
Bảy người thất tinh đại trận đấu với một mình Hoang Chi Tử chưa chia ra thắng bại.
Cuộc chiến một chọi sáu của Lục Nguyên rất kịch liệt, hiển nhiên vẫn không
bằng Hoang Chi Tử một đấu sáu. Sáu người khác như Pháp Chi Tử, Võ Chi Tử không là gì, nhưng Hoa Pháp Thánh quá mạnh mẽ, Hoang Chi Tử so với Hoa
Pháp Thánh càng mạnh hơn.
Lục Nguyên nhìn đại chiến trên đỉnh đầu còn đang ở trạng thái giằng co.
Người phản hoang minh đang truy sát hoang minh, Lục Nguyên nuốt một linh dược thượng đẳng, tên gọi là chính khí vân tiêu tán, lấy từ nho chi văn
minh. Lục Nguyên nuốt xong chính khí vân tiêu tán tuyệt phẩm đan dược
rồi cảm thấy pháp lực hồi phục nhiều, đang không ngừng hồi phục.
Hắn phóng lên lao vào trong cuộc chiến thất tinh đại trận.
Lúc trước là bảy đấu một.
Bảy người Hoa Pháp Thánh, Pháp Thánh Đế Tử, Pháp Chi Tử, Võ Chi Tử, Khổng
Ni, Phong Tinh Tinh, Cự Phủ Đế Tử đối phó một mình Hoang Chi Tử.
Bây giờ Lục Nguyên tham gia tức là tám đối phó một người.
Đột nhiên tăng thêm Lục Nguyên, Hoang Chi Tử vẫn uy phong lẫm lẫm không hề sợ hãi.
Gã hét to:
- Người hoang minh bên dưới đừng hoảng hốt, đợi ta giết hết tám người bên trên này thì tất nhiên hoang minh đắc thắng!
Bản thân Hoang Chi Tử giống như thần uy, nửa bước văn minh cảnh phe hoang
minh bỏ trốn đa số quay đầu trở về, khiến chiến cuộc lại mở ra, hoang
minh và phản hoang minh đấu cùng nhau, nhưng lần này hoang minh ở vào
thế yếu.
Hoang Chi Tử lấy một chọi sáu nhưng không hề sợ hãi, nói:
- Lục Nguyên, ngươi giỏi lắm, lấy một đấu thắng sáu, ngay cả Ngọc Hoàng
Đại Đế cũng chết trong tay ngươi. Ta đã xem thường ngươi, xem ra ngươi
có tư cách làm đá lót chân cho ta.
Hoang Chi Tử vẫn không xem Lục Nguyên là đối thủ, chỉ cho rằng hắn có tư cách làm đá kê chân mà thôi.
Đối với Hoang Chi Tử, hắn chỉ là một con kiến mà thôi.
Lục Nguyên cười lạnh nói:
- Hoang Chi Tử, ngươi cũng lợi hại đã lâu rồi, năm đó ở Kiếm Môn muốn giết ta thì oai phong lắm, bây giờ là lúc ngươi tiêu đời.
Lục Nguyên nghĩ rằng bây giờ hắn là thế giới cảnh thập tầng, Hoang Chi Tử
là nửa bước văn minh cảnh, chiêu thức hai người xấp xỉ nhau, hắn lại có
khắc tự phân thân, chắc là sẽ chiếm chút ưu thế.
Hoang Chi Tử cười khẩy, nói:
- Ngươi muốn ta tiêu đời? Ngươi xứng không?
Hoang Chi Tử đâm ra hồng hoang thần kích, như thanh long giơ vuốt nhào hướng hắn.
Khoảnh khắc Lục Nguyên như thấy một con minh chi long gầm rống hơn mình.
Gần ba năm trước ở Kiếm Môn, Hoang Chi Tử tùy tiện một kích cũng chỉ là cấp thượng cổ thần long, bây giờ một kích đã có bóng dáng văn minh cấp rồi, khoa trương thật!
Lục Nguyên không dám xem thường, bề mặt Dưỡng
Ngô tiên kiếm rót vào kiếm khắc hoang. Hai kiếm hợp thành một kiếm, chém ra một kiếm mạnh nhất đối với thái cổ văn minh! Một kiếm này đem nỗi
giận với thái cổ văn minh, nỗi hận với Hoang Chi Tử đều bao gồm trong
đó. Cùng lúc đó, Lục Nguyên đưa chính khí thập tầng vào, lấy chính khí
hộ kiếm. Dù sao của mình là kiếm cấp tiên, đối phương là binh khí cấp
thần, đẳng cấp cao hơn của mình.
Hồng hoang thần kích và Dưỡng Ngô tiên kiếm nặng nề va chạm.
*Ầm!*
Một lực lượng to lớn ập đến, chớp mắt Lục Nguyên lùi mấy trăm trượng. Hoang Chi Tử thì chỉ lùi trăm trượng mà thôi.
Không xong!
Lục Nguyên giật mình, mình có khắc tự phân thân, kiếm khắc hoang không làm
gì được Hoang Chi Tử cả. Dựa vào một kích mới rồi thì mình chưa hải đối
thủ của Hoang Chi Tử. Vậy là sao? Lục Nguyên giật mình, hắn đối phó với
người Thái Cổ luôn chiếm ưu thế nhưng lần này đối mặt Hoang Chi Tử thì
không lất lướt được nửa phần.