Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 460: Chương 460: Hoa Sơn đại trận(thượng)




Linh kiếm hơn tám trăm năm trước, rốt cuộc sinh sôi linh trí, hóa thành một yêu vật. Vì thế kiếm tiên đã hóa thành yêu ma.

Hơn tám trăm năm qua, linh kiếm đã hóa thành Kiếm trưởng lão của ngày hôm nay. Và là một trong Thập đại trưởng lão yêu ma.

Kiếm trưởng lão bình thường nhận thức mình là kiếm đạo yêu ma thiên tài. Ông ta trong kiếm đạo cũng có thiên phú về kiếm. Bản thân ông ta đã cùng với chủ nhân của mình lĩnh hội qua nhiều kiếm pháp, có thể được xưng là đệ nhất thiên tài yêu ma.

Hiện tại đụng phải đệ nhất thiên tài của người trong tiên đạo, tất nhiên là phải tranh giành vị trí một phen.

Kiếm trưởng lão tay liền đâm ra một chiêu. Chiêu này Lục Nguyên đã sớm ứng phó qua, nên cũng không cảm thấy kỳ quái.

Hắn dùng phương pháp ứng phó, kết quả kiếm của đối phương đột nhiên như độc long biến hóa, đâm thẳng vào cổ họng của mình.

Nguy hiểm thật.

Trong giờ phút này, Lục Nguyên liền tránh đi. Kiếm pháp của hắn cực nhanh, nhưng khi đối diện với pháp lực nặng như núi, lại khiến cho mình bị trì trệ. Vai phải bị xuất ra một đạo vết máu.

Kiếm trưởng lão cười ha hả:

- Ta thân là kiêm chính đạo ma đạo yêu ma. Chiêu thức kiếm thuật của ta không phải chính không phải tà.

Mỗi chiêu ông ta phát ra đều cực kỳ cổ quái.

Lục Nguyên vừa rồi bị trúng một kiếm liền lập tức trở nên nghiêm túc. Chiêu thức của Kiếm trưởng lão có thể thắng, nhưng tu vi kiếm đạo không thể bì kịp Lục Nguyên.

Nhưng phiền toái nhất chính là, pháp lực của Kiếm trưởng lão so với Hổ trưởng lão còn cao hơn một đoạn.

- Ngươi sẽ không thắng được ta đâu. Bởi vì ta là Bán bộ đại đạo.

Bán bộ đại đạo! Đây là một cảnh giới giữa Trường Sinh kỳ và Đại đạo cảnh giới.

Cảnh giới này ít người có thể vượt qua, và cũng có người không muốn vượt qua. Hơn nữa, khi tiến vào cảm giác cũng rất mơ hồ.

Có người nói không chừng có thể tiến nhập vào ngay. Có người thì chết sống cũng không vào được.

Thực lực của Bán bộ đại đạo còn muốn hơn Trường Sinh Thập Trọng, nhưng lại không bằng Đại đạo cảnh.

Thực lực của Lục Nguyên hiện tại thì có thể khiêu chiến Trường Sinh Thập Trọng. Nhưng khi gặp phải nhân vật Bán bộ đại đạo này thì cảm thấy bất đắc dĩ.

Kiếm trưởng lão chính là càng đánh càng cuồng. Vừa vặn lúc này lại nghe tiếng thu binh. Một khi thu binh bắt đầu thì toàn bộ đều trở về.

Là Trường Sinh Thập Trọng thì như thế nào. Nếu như trên chiến trận ngươi lẻ loi một mình, đối diện tất cả đều là đối thủ thì chỉ sợ là phải tử vong.

Cho nên, sau khi nghe gọi thu binh, Kiếm trưởng lão nhíu mày:

- Cũng được, khi ta quay trở lại sẽ thắng được ngươi. Tiện thể cho ngươi biết, thiên tài kiếm đạo trong yêu ma còn hơn xa thiên tài kiếm đạo trong tiên hiệp.

Lục Nguyên nghe xong thì liền cau mày, lui về Hoa Sơn Hộ sơn đại trận.

Cùng Kiếm trưởng lão đấu một trận, nhưng mình quả thật đã rơi vào thế hạ phong.

Nhưng hạ phong thì sao?

Con người khi còn sống, không có khả năng vĩnh viễn thất bại mãi.

Chỉ là Lục Nguyên cũng biết, thế cục bây giờ chưa hẳn đã có nhiều chỗ hay.

Với tình trạng thực lực của mình bây giờ, đối đầu với Kiếm trưởng lão thực lực Bán bộ đại đạo, thật sự là phiền rồi.

Vốn trời sập xuống thì có người cao hơn mình đứng ra đỡ. Nhưng hiện tại tuyệt không thể nói như vậy. Bởi vì bản thân mình hiện tại đã trở thành kiếm tiên Trường Sinh kỳ.

Nhất định phải nghĩ biện pháp trùng kích Trường Sinh Cửu Trọng, như thế may ra mới thắng được Kiếm trưởng lão và Bức trưởng lão.

Không phải vì thắng là thắng, mà là bảo vệ Hoa Sơn.

Nhưng muốn tăng lên Trường Sinh Cửu Trọng cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Lục Nguyên đang trầm tư thì Tạp kiếm tiên Tây Môn Loạn đi tới trước mặt.

Tạp kiếm tiên Tây Môn Loạn hơi có chút cảm khái nhìn Lục Nguyên. Lúc trước, Tây Môn Loạn đấu kiếm đã thua trong tay Lục Nguyên. Lúc ấy, Lục Nguyên đang ở Tư Quá Phong, và chỉ mới đạt đến giai đoạn đầu của Trường Sinh kỳ.

Tây Môn Loạn biết rõ, thực lực của Lục Nguyên bây giờ vượt xa y, trở thành một ngôi sao mới trong kiếm đạo.

Tây Môn Loạn bắt chuyện với Lục Nguyên. Hai người giao tình cũng không tính quá thân thiết.

Tây Môn Loạn hạ giọng nói:

- Lục Nguyên, Chu sư bá truyền âm tới, bảo ngươi nếu có thời gian thì đến Tư Quá Phong một chuyến.

Chu sư bá, Tư Quá Phong.

Không thể nghi ngờ, đây chính là đệ nhất kiếm của Hoa Sơn, Chu Thanh Huyền, người có thực lực gần ngang bằng với Yến Thương Thiên.

Lục Nguyên không khỏi cảm thấy vui mừng. Muốn đạt tới Trường Sinh Cửu Trọng thì không dễ dàng, nhưng nếu có người chỉ điểm, đặc biệt là nhân vật như Chu Thanh Huyền thì liền khó hơn nữa. .

Đúng là ngủ gật mà đụng phải gối đầu.

Kỳ thật, Tây Môn Loạn cũng có chút kỳ lạ. Chu Thanh Huyền sư bá đã sớm mặc kệ sự tình ở Hoa Sơn.

Dù sao, sự kiện năm đó, có thể không gây ác cảm với Hoa Sơn đã là không tệ rồi. Như thế nào không có việc gì lại còn tìm Lục Nguyên.

Những người khác nghĩ rằng đến Tư Quá Phong không thoải mái, nhưng Lục Nguyên lại rất nhẹ nhàng đi qua.

Đơn giản chỉ là tìm Phương Nho sư thúc giúp một tay. Phương Nho bây giờ là Bắc Phong Chi Chủ, quyền lực trong tay vẫn phải có.

Vẫn con đường lần trước, tiến nhập vào Tư Quá Phong, bên tai liền truyền đến thanh âm mờ ảo:

- Lục tiểu tử, ta không có hứng thú quản việc của Hoa Sơn. Chỉ là năm đó ta nợ Yến sư huynh một ân tình. Ta biết rõ ngươi là đệ tử chân truyền của Yến sư huynh thì giúp ngươi một phen, truyền cho ngươi mấy chiêu.

Năm đó, Chu Thanh Huyền bởi vì giết chết đời thứ bảy của Hoa Sơn, phạm phải trọng tội ngập trời. Là Yến Thương Thiên dốc hết sức bảo vệ mới có thể vào đây.

Ân tình này đúng là không nhỏ.

Lục Nguyên rất tò mò, không biết vị đệ nhất kiếm của Hoa Sơn rốt cuộc là có tuyệt thế phong phạm gì.

Lục Nguyên sau khi vào trong Tư Quá Phong, phía trước có một con đường.

Lục Nguyên đi thẳng một đường, cho tới khi đụng phải một vách núi. Trên vách núi có một Bạch lão giả đứng chắp tay. Bạch lão giả có một khí thế cổ trùng thiên. Khí thế này trước đây cũng chỉ có Yến tổ sư mới có thể so sánh được.

Lão giả kia đột nhiên xoay đầu lại. Tóc trắng như tuyết, áo cũng trắng như tuyết. Người tuy vẫn lộ ra bộ dạng trung niên tuấn mỹ thành thục, nhưng rõ ràng là có chút già nua.

So với trong ấn tượng của mình thì già đi một chút. Lục Nguyên không biết năm đó vợ của Chu Thanh Huyền chết đi, một đêm đầu bạc. Từ đó về sau liền trở nên già hơn nhiều so với những người đồng lứa.

Chu Thanh Huyền nhìn về phía Lục Nguyên:

- Ngươi chính là truyền nhân của Yến sư huynh? Thật sự cũng có vài phần tao nghệ.

Ông ta thản nhiên nói. Đời thứ tám thiên tài khắp nơi, lọt vào số năm người cũng có điểm đặc biệt.

Yến Thương Thiên là tuyệt thế chi tài, được xưng là đệ nhất kiếm của Tấn quốc.

Mà Chu Thanh Huyền cũng là một thiên phú tuyệt thế, kỳ ngộ rất nhiều. Trong số năm người là người gặp nhiều kỳ ngộ nhất.

Đứng thứ ba chính là Đề Thăng. Khi còn sống thì nhất định thành tựu sẽ không thua gì Chu Thanh Huyền. Nhưng ngoài ý muốn, ông ta đã sớm lìa đời.

Đứng thứ tư là Sở Đoạn. Bản thân tài hoa trác kiệt, dã tâm bừng bừng, một đời kiêu hùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.