Hoang Chi Tử cười dài, lần này một kích đâm ra là hoàng cực hạn, đường
đường chính chính thẳng hướng Lục Nguyên. Lục Nguyên dùng hoàng cực hạn
đón đỡ, chắc lần này sẽ không rơi vào thế yếu đi. Lục Nguyên nhìn thấu
tất cả tinh diệu của Hoang Chi Tử, vốn tươngr sẽ chiếm ưu thế nhưng phát hiện lại bị Hoang Chi Tử đánh túng một nhát, vai phải bị thiên mệnh
thần kích đâm thương.
Có quái dị! Nhất định có điều gì quái lạ đây!
Bên cạnh một số người cũng thầm kêu lạ, đóam người mặc dù đang chiến đấu
nhưng dù là phe nào đều không tập trung, toàn chú ý cuộc chiến bên này.
Dù sao là cuộc chiến tranh đoạt khí vận chi tử mạnh nhất bản kỷ nguyên,
hơn nữa lúc trước liên tục xuất hiện nhiều chiêu thức cực hạn khiến mọi
người no mắt.
Vốn tưởng là Lục Nguyên chiếm ưu thế, kết quả Hoang Chi Tử dùng cách mọi người xem không hiểu lấy lại chủ động.
Hoang Chi Tử cười nhạt quát to:
- Lục Nguyên, trong năm mươi chiêu ta sẽ giết ngươi!
Hoang Chi Tử không giải thích cái gì, thi triển đòn tấn công liên tiếp. Trong thoáng chốc Lục Nguyên cực kỳ nguy hiểm, rõ ràng nên chặn được công
kích không biết tại sao đều bị phá hết, loại cảm giác này cực kỳ quái lạ và khó chịu.
Chắc chắn có điều gì đó lạ lùng, hơn nữa là do con
mắt tức ba cũng có nghĩa là con mắt thiên mệnh. Con mắt thiên mệnh bắn
ra ánh mắt nhìn chăm chú cho hắn cảm giác rất khó chịu, Hoang Chi Tử
luôn nói đây là thiên mệnh, buồn cười, ở đâu ra thiên mệnh chứ, không
đúng chờ đã.
Lục Nguyên chợt nhớ một chuyện.
Trong truyền thuyết xếp hạng nhất mười thiết tắc, vận mệnh thiết tắt.
Hoang Chi Tử luôn mồm nói là thiên mệnh, mình biết vận mệnh thiết tắt là trong hàng mười.
Không lẽ thiên mệnh thần kích trong tay Lục Nguyên là vận mệnh thiết tắt một phần mười, thiên mệnh đại biểu vận mệnh?
Giải thích như vậy thì chuyện khá hợp lý.
Cũng nói lên tại sai Hoang Chi Tử nhiều lần đánh túng được mình.
Đây là lực lượng kỳ diệu huyền ảo của vận mệnh thiết tắt, lực lượng quái dị nhất.
Nhưng nếu đã vậy thì mình có cách đối phó rồi.
Lục Nguyên nhìn hướng Hoang Chi Tử, nói:
- A, ta đã hiểu cách chơi của ngươi rồi. Vận mệnh thiết tắt năm đó chia
làm mười phần, ngươi được đến một phần đó là thiên mệnh, ngươi có một
phần mười.
Câu này thốt ra khiến một đám kinh ngạc, thiên mệnh!
Đứng đầu mười thiết tắc, vận mệnh thiết tắt luôn mờ ảo không nắm bắt
được, không ngờ Hoang Chi Tử lại có một phần mười trong đó, không uổng
là kỷ nguyên đệ nhất tử.
Hoang Chi Tử nhìn Lục Nguyên, nói:
- Không uổng là Lục Nguyên, nhận ra được một phần mười trong vận mệnh
thiết tắt, nhưng vậy thì sao? Thiên mệnh trong tay ta, thiên mệnh muốn
ngươi chết, đây là mệnh của trời, là vận mệnh, ngày hôm nay ngươi sẽ
chết trong tay ta.
Lục Nguyên mỉm cười nói:
- Thiên mệnh làm gì được ta? Ngươi thua ở trong tay ta, chết trong tay ta, tiếp đó, đây là chân lý.
Hoang Chi Tử cười to nói:
- Ngươi nói chân lý thì chính là chân lý sao? Thật là buồn cười.
Lục Nguyên đột nhiên đáp lại:
- Ta nói chân lý, nó chính là chân lý, chắc chắn sẽ biến thành chân lý.
Dưỡng Ngô thần kiếm đột nhiên xẹt qua không trung, lần này là dùng hồng cực
hạn. Kiếm chiêu như hồng thủy từng lớp ồ ạt đến ập đến, mạn tinh mạn
hải, vô cùng vô nhai. Hoang Chi Tử cực kỳ tự tin dùng cuồng cực hạn. Hai cực hạn ở không trung va chạm.
Hoang Chi Tử có tự tin tuyệt đối
tổn thương Lục Nguyên, bởi vì gã có thiên mệnh. Kích của gã lần thứ hai
đâm tới Lục Nguyên, lần này đâm trúng tay trái, rạch ra một vết máu đỏ
thắm. Gã đắc ý Lục Nguyên không biết tự lượng sức mạnh, coi như nhận ra
thiên mệnh thuộc về vận mệnh thì sao? Vẫn là thua trong tay mình, bỗng
dưng nụ cười đông trên môi, khi gã không thể tin thì tay trái cũng bị
kiếm của Lục Nguyên cắt đứt. Mặc dù gã lập tức dùng pháp lực sinh ra tay trái mới, nhưng văn minh cảnh thân hình cực kỳ hoàn mỹ, mỗi một tế bào
đều ẩn chứa năng lượng hủy thiên diệt địa. Gã sinh ra tay trái mới tiêu
hao pháp lực rất là nhiều.
Có chuyện gì vậy? Ngoài ý muốn ư?
Hoang Chi Tử lại lấy ra thiên mệnh thần kích nặng nề đâm hươngs Lục Nguyên.
Lục Nguyên dùng Dưỡng Ngô thần kiếm phản kích lại. Kiếm và kích ở không
trung bắn ra vô số ánh sáng kinh người, không biết hai bên va nhau bao
nhiêu lần. Hoang Chi Tử lại lần nữa đánh trúng Lục Nguyên, đánh gãy tay
trái của hắn, nhưng tay trái gã lần thứ hai bị hắn cắt đứt.
Lục Nguyên dùng pháp lực nhanh chóng sinh ra tay trái, Hoang Chi Tử cũng làm điều tương tự.
Tương đối thì Lục Nguyên bị thương nhẹ hơn nhiều, lại sinh thành tay trái
hoàn mỹ không mất nhiều pháp lực. Hoang Chi Tử hai lần tiêu ha nhiều
pháp lực sinh thành tay trái hoàn mỹ tiêu hao pháp lực quá lớn. Hoang
Chi Tử biến sắc mặt, nếu nói một lần là ngoài ý muốn thì lần thứ hai sẽ
không. Tức là nói Hoang Chi Tử dùng thiên mệnh kết quả vẫn không địch
lại Lục Nguyên, chuyện này làm sao xảy ra được?
Hoang Chi Tử nhìn hướng Lục Nguyên, hỏi:
- Ngươi đã dùng cái gì vậy?
- Thiên mệnh là một phần mười mảnh vụn của vận mệnh thiết tắt, cái này không có giả.
Lục Nguyên lạnh nhạt nói:
- Nhưng đừng quên vận mệnh thiết tắt tổng cộng có mười mảnh vụn, ngươi là thiên mệnh, ta có một định lý, một chân lý, cũng là trong mười mảnh vụn vận mệnh thiết tắt. Ngươi chỉ có một manhr mà ta thì có hai cái.
- Ngươi là thiên mệnh do ngươi, ta là định ra đạo lý, xác định chân lý,
trên trời dưới đất, chân lý chính là chân lý, sẽ không vì trên trời dưới đất thay đổi, sẽ không vì không gian sửa đổi, sẽ không theo thời gian
biến đổi, đây là lý do tại sao ta thắng.
Hoang Chi Tử biến sắc mặt nói:
- Cái gì!?
Sao gã không giật mình cho được. Một mảnh thiên mệnh thần kích trong vận
mệnh thiết tắt vốn là lá bài tẩy lớn nhất của gã, gã che giấu nó luôn
cho rằng thần chắn sát thần, phật chắn sát phật, nói chính xác hơn là
người chín kỷ nguyên, chín kỷ nguyên rưỡi khác không ai đỡ được sáu
chiêu thức cực hạn của Hoang Chi Tử, càng đứng nói tới vận mệnh thiết
tắt. Kết quả liên tục đụng tường Lục Nguyên. Gã có sáu chiêu thức cực
hạn thì Lục Nguyên có mười. Có một mảnh thiết tắc thì Lục Nguyên có đến
hai mảnh, dường như chỗ nào hắn cũng thắng gã cả.
Đến bây giờ,
lần đầu tiên Hoang Chi Tử cho rằng gã có khả năng thất bại, vô địch
chiến thần cũng hơi dao động. Thật ra thì Hoang Chi Tử còn có một số bài tẩy như là tiên thiên linh bảo hệ hồng hoang, giống lần trước hồng
hoang chiến xa bị Lục Nguyên dùng kiếm khắc hoang nuốt sống tới nay gã
còn nhớ rõ, vậy nên lá bài này có giở ra hay không chẳng có nhiều tác
dụng.
Hoang Chi Tử ở trong chiến đấu phản ứng rất nhanh, chớp mắt nghĩ tới một việc, trốn.
Hoang Chi Tử rất ít khi trốn, điều này đối với gã là nhục nhã vô cùng, đặc
biệt là ở trước mặt nhiều người như vậy. Gã chính là khí vận đệ nhất tử, nhưng bây giờ dùng hết vũ khí rồi, gã không muốn chết thì chỉ có nước
trốn thôi.
Nhưng muốn trốn không phải chuyện dễ, thoát khỏi tay Lục Nguyên đâu phải chuyện dễ.
Hoang Chi Tử đầu óc xoay chuyển nhanh, đã nghĩ ra ý hay.
Bùm một tiếng, Hoang Chi Tử lấy ra một hồng hoang linh bảo.
Hồng hoang linh bảo này không bình thường, chỉnh là đỉnh trung ương! Đỉnh
trung ương của gã là một pháp bảo trước khi bản kỷ nguyên khai thiên
tích địa. Đóng đô ở hòng mông thì kỷ nguyên trung ương nhất, định các
phương trấn áp thế giới hồng mông. Đỉnh trung ương của gã có vô biên
thần thông, vô biên lực trấn áp ầm ầm đè hướng Lục Nguyên.