Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 683: Chương 683: Hút lấy kiếm ý(thượng)




Kiếm ý quái vật còn ở phía sau truy đuổi, cười quái dị:

- Ta nhất định phải giết chết ngươi. Trên người của ngươi, ta cảm giác có một loại khí tức đồng loại với ta.

Khí tức đồng loại với kiếm ý quái vật thật ra là khí vận còn sót lại của kỷ nguyên trước. Dù sao hắn thu nạp rất nhiều kiếm ý ở kỷ nguyên tàn lưu, đem khí vận giữ lại cùng một chỗ.

Lục Nguyên tất nhiên là không biết những thứ này, trong lòng thầm mắng một tiếng: Có thành quỷ mới là đồng loại với ngươi!

Trong lúc chạy trốn, Lục Nguyên dần dần thích ứng với công kích của kiếm ý quái vật. Dù sao đây cũng chỉ là một quái vật được sinh ra mới vài chục năm. Công kích dùng kiếm ý làm chủ, hơn nữa còn có chút đơn điệu. Ngoại trừ kiếm ý thì không còn tuyệt chiêu nào khác. So với các Đại Đạo cảnh cửu tầng khác thì dễ ứng phó hơn một chút.

Người đã chạy đến đỉnh một ngọn núi, chỉ thấy nơi này đúng là núi lửa. “Có núi lửa ở đây thì có thể mượn lực để trợ lực cho Hỏa hoàng kiếm đạo của ta”. Nhưng kết quả, một chút lửa cũng không có. Đáng chết! Hắn quên mất đây là một thế giới tan vỡ. Ngay cả lửa cũng trong trạng thái lạnh như băng, căn bản không có khí tức hỏa diễm để mượn lực.

Kiếm ý quái vật lại cười to, lại một đạo khí ác liệt chém tới. Lục Nguyên bất đắc dĩ liều mạng một phen, té vào miệng núi lửa, ngã vào đống dung nham không hề nóng chút nào. Được rồi, chính mình sẽ từ một chỗ nào đó để đột phá. Kiếm ý quái vật thoáng chần chừ, rồi lập tức đuổi theo.

Lại nói Lục Nguyên trong miệng núi lửa. Miệng núi lửa này rõ ràng rất sâu. Lục Nguyên một đường lăn xuống phía dưới, không biết bao nhiêu ngàn mét. Nghe bốp một tiếng, liền ngã xuống chỗ sâu nhất trong miệng núi lửa. Đây là chỗ nào? Lục Nguyên phát hiện mình đang ở chỗ sâu nhất trong lòng núi.

Kiếm ý quái vật cũng không đuổi theo. Đây là chỗ đen kịt, không ánh sáng, sâu đến mấy ngàn mét. Đoán chừng gã nhất thời không truy đuổi nữa.

Được rồi, nhìn xem có thể có chỗ nào có thể bỏ qua cái tên kiếm ý quái vật này không. Lục Nguyên thầm nghĩ trong lòng. Tại Kiếm quyển này đụng phải kiếm ý quái vật chỉ có thể coi là mình xui xẻo.

Đang quan sát trong lòng núi thì đột nhiên thấy được một cây hoa.

Đây là một cái cây đang ra hoa.

Nụ hoa đang cố gắng bừng sức sống.

Cũng chính trong tích tắc này, tiểu thiên thế giới tan vỡ, bị đông kết. Đóa hoa này cũng liền bảo trì trạng thái hiện tại.

Kết quả, khi Lục Nguyên tiến vào, liền thấy được một trong những cảnh đẹp nhất thế gian.

Đây là lúc sự sống đột nhiên bừng sáng.

Trong một kỷ nguyên, có vô số lần hoa tách ra, nhưng vừa vặn kẹt vào trạng thái tràn ngập sự sống như thế này thì cơ hồ như không có.

Giờ khắc này, Lục Nguyên cảm thấy tâm động.

Đồng thời, những lời viết đầy hàm ý của Nhất đại kiếm chủ Kiếm môn về Sinh chi kiếm ý quanh quẩn trong đầu. Đồng thời còn xuất hiện Hà chi kiếm ý, Lưu chi kiếm ý, Thử chi kiếm ý ba đại kiếm ý tràn đầy sự sống. Trong thời khắc này, hết thảy tất cả đều không ngừng thông suốt với nhau.

Trong tích tắc, chính mình như thấy được đại địa bị phá vỡ, nụ hoa nở thành đóa hoa, chó mẹ sinh ra chó con, gà mái đẻ trứng, ếch xanh đẻ trứng. Thậm chí có một số vật bình thường nhìn không tới, như thượng cổ thần long bắt đầu sinh ra rồng con. Hỗn độn chi đã bắt đầu có một sự sống mới.

Kỷ nguyên đã bắt đầu.

Khi Kỷ nguyên bắt đầu, tựa hồ như có một cánh cửa, từ đó sự sống mới bắt đầu phóng xuất ra ngoài, phóng thích vào trong cái hỗn độn.

Thậm chí giờ phút này, Lục Nguyên chứng kiến một cánh cổng to lớn, cao ngạo, hùng vĩ có ghi hàng chữ “Khởi Nguyên chi môn” không biết đã trải qua bao nhiêu đời.

Vô số xiềng xích rơi xuống, thức tỉnh Lục Nguyên, trong nháy mắt không còn thấy được tòa Khởi Nguyên chi môn vĩ đại.

Lục Nguyên đã tỉnh táo lại, nhưng vẫn ghi nhớ hình ảnh của tòa Khởi Nguyên chi môn vĩ đại. Cái này chính là cánh cổng thứ ba mà hắn đã từng tiếp xúc qua. Hai cánh cửa trước theo thứ tự là Thiên Địa chi môn, Pháp Tắc chi môn. Cái thứ ba chính là Khởi Nguyên chi môn. Thế giới này rốt cuộc là như thế nào cấu thành? Tại sao lại có nhiều cánh cửa cổ xưa như vậy?

Mà giờ phút này, Lục Nguyên đã hiểu, mình đã lĩnh ngộ được Sinh chi kiếm ý. Sinh Tử hai đại kiếm ý toàn bộ đã được lĩnh ngộ, đồng thời tương đương khắc sâu. Cơ hồ trong nháy mắt vô số suy nghĩ tiến nhập vào não, liền hiểu được đạo lý sống là chết và chết chính là sống.

Kỳ thật, khi hiểu rõ đạo lý sống là chết và chết là sống có quan hệ với tình huống hiện tại. Trong hoàn cảnh khi mà con đường sống hoàn toàn bị tiêu diệt thì từ đó sẽ nảy sinh một sinh mạng mới. Ví dụ như kiếm ý quái vật.

Không có tuyệt đối sinh, cũng không có tuyệt đối tử. Sinh tử khắc chế lẫn nhau, giống như con rắn cắn vào cái đuôi của mình.

Phanh! Giờ khắc này nham bích đã bị xuyên thủng. Kiếm ý quái vật lại một lần nữa đứng trước mặt Lục Nguyên, cười nói:

- Tiểu tử, ngươi trốn không thoát đâu. Lần này ngươi phải chết trong tay ta.

Gã một lần nữa triển khai công kích, mà Lục Nguyên cũng chỉ biết không ngừng ngăn cản công kích này.

Khi cùng với Kiếm ý quái vật giao thủ, Lục Nguyên đầu óc đột nhiên lóe lên. Hắn bây giờ đã thành tựu hai đại kiếm ý sinh tử. Tại sao lại không thử một lần Sinh Tử hai đại kiếm ý này, tạo thành Sinh Tử Luân Hồi chi bàn?

Luân hồi hai chữ hàm nghĩa rất bao la. Hắn vốn chỉ ngộ ra một chút luân hồi chi lực, nhưng bây giờ có thể lĩnh ngộ hai đại kiếm ý Sinh Tử thì có thể thúc giục Sinh Tử Luân Hồi chi bàn. Không đúng, muốn thúc giục Sinh Tử Luân Hồi chi bàn thì với pháp lực của mình vẫn không đủ. Pháp lực của mình đã cạn mất rồi, chỉ biết phải đốt linh thạch thôi.

Lập tức trăm linh thạch bốc cháy lên, phối hợp với pháp lực của Lục Nguyên. Lục Nguyên quát to một tiếng:

- Sinh Tử Luân Hồi chi bàn, hiện!

Một tiếng rống lên, từ trên hư không xuất hiện một Luân Hồi chi bàn thật lớn. Một bên màu đen, một bên hai màu trắng. Màu đen là Tử chi kiếm ý, màu trắng là Sinh chi kiếm ý. Hai đại kiếm ý từ trên Sinh Tử chi bàn lưu chuyển một cách hoàn mỹ. Lục Nguyên phát hiện mình đang ở chính tâm của Sinh Tử Luân Hồi chi bàn.

Lòng bàn chân giẫm lên chính tâm Sinh Tử Luân Hồi chi bàn, tựa hồ như cảm thấy tang thương.

Kiếm ý quái vật cười quái dị:

- Đưa ra một cái đồ chơi hình thù quái dị thì có tác dụng sao? Phá cho ta.

Gã vẫn cho rằng mình có thể chiến thắng Lục Nguyên một cách đơn giản. Một kiếm tiếp một kiếm đánh ra ngoài. Kiếm này giống như ngân hà rơi xuống, khí thế khổng lồ. Lục Nguyên cũng muốn thử một lần Sinh Tử Luân Hồi chi bàn, trường kiếm một kích đánh ra.

Trong tích tắc, hắn tựa hồ như phát hiện một sự vật kỳ diệu, khó có thể miêu tả.

Giống như trên người kiếm ý quái vật có một cái gì đó xuyên qua sinh tử luân hồi chi lực mà truyền đến người của mình.

Vừa rồi trong tích tắc sinh ra cái gì?

Kiếm ý quái vật thất thần. Gã cảm giác mình thiếu đi cái gì đó.

Lục Nguyên cũng thất thần. Hắn cảm giác mình vừa có được một cái gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.