Mặt khác còn có thể lợi dụng hơn mười Khôi Lỗi để tấn công.
Nếu như vậy thì có hơn bảy phần thắng, có thể thắng được Huyền Họa Tử.
Nói không chừng, mình cố gắng hết sức thi còn có khả năng giết chết được Huyền Họa Tử có tu vi Đại Đạo Cảnh.
Ý nghĩ này thực sự khiến người ta thấy hưng phấn.
Thực lực của đại đạo cảnh vượt xa tu tiên giả trường sinh kỳ.
Tài nguyên tài vật của đại đạo cảnh cũng vượt xa trường sinh kỳ.
Nếu như có thể một lần giết được đại đạo cảnh thì thật là vô cùng hấp dẫn.
Lục Nguyên cũng bị cuốn vào đó một phen, nếu nghĩ như vậy, thực sự có khả năng thành công rất cao. Được rồi, cho dù có không thành công, nếu thực sự nguy hiểm đến tính mạng thì ta vẫn còn một pháp bảo thế thân của Lục Thanh Đào sư thúc tổ, an nguy của bản thân không phải là vấn đề lớn lao gì. Nếu vậy, phải liều mạng một phen xem sao.
Tất nhiên bây giờ vẫn còn nửa tháng, ta có thể tạm thời rời khỏi đây nửa tháng, nhân nửa tháng này nâng cao một chút thực lực bản thân, nếu có thể đưa pháp lực nâng cao đến cảnh giới trường sinh thập trọng thì lúc tấn công Huyền Họa Tử khả năng thành công là rất cao.
Được rồi, giờ đến lúc tạm thời tránh khỏi đây rồi.
Để chuẩn bị cho lần ròi đi này, Lục Nguyên cũng chuẩn bị một chút, ví dụ như học một chút Huyền Minh chân giải cho tới thủ thuật của Thủy Hoàng kiếm đọa, đem tầng bên trong phục chế lại thành Huyền Minh cực băng, Huyền Minh cực băng của tầng bên ngoài không thay đổi, vẫn là Huyền Minh cực băng ban đầu, đồng thời dùng giấy Khôi Lỗi mà ngày xưa Nam Hải kiếm thủ để lại để phục chế lại hình dáng của bản thân, làm một Khôi Lỗi đặt bên trong đó, còn làm theo bộ dạng như lúc trước mình bị nhốt.
Làm xong những việc này, nếu trong vòng nửa tháng nữa quay laị thì Huyền Họa TỬ không thể phát hiện ra được.
Sau đó đi theo mật đạo năm đó Nam Hải kiếm thủ lưu lại đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài động phủ này liền đắm mình trong làn nước, đây là dòng nước xanh lam, màu xanh lam trong nước biển, vậy thì có lẽ cách biển cũng không xa, Lục Nguyên đang muốn nổi lên thì thấy có một con cá voi rất to đang hướng về phía mình để tấn công, lực tấn công của con kình ngư này cực lớn, rõ ràng không phải là một con kình hổ.
Thực ra con kình ngư này gọi là Long kình, nghe nói có huyết mạch của rồng thời thượng cổ.
Con kình ngư này thực lực phi phàm, có thực lực của những người tu tiên trường sinh tứ trọng, trong vùng biển này nó được gọi là bá chủ, nó cũng đã từng ăn các tu tiên giả, nhìn thấy người phía trước mình là một tu tiên giả, tự nhiên hăng máu xông tới, muốn cắn Lục Nguyên thành hai khúc.
Lục Nguyên mới nổi lên mặt nước thì thấy kình ngư xông tới, nhưng phản ứng của Lục Nguyên cũng rất nhanh, vừa động tay là lập tức nước hóa thành thanh kiếm, kiếm ý nhu hòa như nước trói chặt kình ngư lại.
“Cũng được, vừa đúng lúc nói trong nước biển thiếu một tọa kỵ thì người liền xuất hiện, tốt, rất tốt.”
Ánh mặt trới chói chang chiếu rọi xuống mặt biển, khiến làn nước trở lên lóng lánh, biển lúc này thâm trầm mà lại thâm thúy, một con long kình lớn từ dưới mặt nước nhảy lên, nước bắn tung tóe, trên đầu con long kình này có một nam nhân áo xanh trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng trên đó, trong tay chàng cầm một bình rượu.
Rượu ngon!
Lục Nguyên ngửa cổ uống một ngụm, cảm thấy ngụm rượu này vô cùng mãnh liệt, vô cùng sảng khoái.
Đó là rượu trước đo không lâu đổi được trên một hòn đảo, nghe nói là rượu Hải Hầu, một loại rượu do một loại sinh linh trong biển hải hầu tự mình ủ lấy, loại rượu này không có một chút nào làm từ bàn tay con người, rất mạnh, Lục Nguyên uống một ngụm cảm thấy sảng khoái vô cùng. Thực ra thời gian không còn nhiều nhưng tính cách không nôn nóng cũng không quá bình thản của Lục Nguyên là lý do hắn vẫn đang ngồi trên đầu long kình uống loại rượu Hải Hầu đổi được.
Còn con long kình bị Lục Nguyên ngồi lên thì sớm đã bị Lục Nguyên khiến cho phục sát đất, không dám làm loạn nữa.
Một lát sau, trên biển nổi gió lớn, sóng trên biển hóa thành một cái đồng rộng rất lớn như trong mây mù hiện ra, long kình cưỡi gió cưỡi sóng bơi, khiến Lục Nguyên ngồi trên đầu cảm thấy khoái chí tột độ.
Có một chút phiền lòng nhưng tạm thời nén lại đã.
Hiếm khi được ngồi trên đầu long kình nổi trên mặt biển uống rượu.
Ngắm trời, ngắm biển, nhìn sóng, nhìn gió, nếu không thư thái uống ngụm rượu thì thật hổ thẹn với trời đất.
Những ngày tiếp theo, Lục Nguyên thư thả dạo trên mặt biển, không chút nôn nóng, nếu có cơ chuyên luyện thành trường sinh thập trọng, quay lại giết đại đạo cảnh Huyền Họa Tử thì tất nhiên sẽ làm, còn nếu không có cơ duyên thì thôi vậy.
Ngày hôm đó, mặt trời đã khuất về phía tây, ánh nắng chiều muộn như lửa, nung đỏ từng khoảng lớn nước biển, rồi dần dần chìm vào biền, chìm dần chìm dần ở đó, mặt đất bắt đầu xuất hiện một màu đen, lúc đó Lục Nguyên mới phát hiện trên bầu trời phía Bắc có một chút huỳnh quang, đó là gì vậy?
Lục Nguyên bay lên khỏi mặt nước, dùng một chút pháp thuật để xem đó là gì, nhưng chỉ nhìn thấy phía trước đó có rất nhiều động vật biển, những con vật này quây xung quanh một ngọn núi nhỏ trên mặt biển. Ngọn núi nhỏ này không ngừng phát ra ánh hào quang, ánh hào quang này có chút nhu hòa, giống như hào quang phát ra từ thần khí thạch.
Nhìn kỹ hơn chút nữa, Lục Nguyên bỗng giật mình!
Đó không phải là đại thần khí thạch mà là ngọn núi nhỏ trên mặt biển do tiểu thần khí thạch hợp với nhau tạo nên. Tuy có những ngọn sơn thạch khác nữa, nhưng xem ra ở đó có rất nhiều thần khí thạch.
Không phải đùa chứ! Mặc dù nói là biển lớn không có gì là không có nhưng đúng là có những điều trước nay chưa hề nghĩ đến, trên biển lại xuất hiện ngọn núi nhỏ như thế này, Lục Nguyên thấy vô cùng kinh ngạc, có chút động lòng, mặc dù hiệu lực của đại thần khí thạch mà tiểu thần khí thạch không cao như thần khí kết tinh nhưng chỉ cần có những thần khí thạch này thuộc về ta hoặc một nửa già thuộc về ta thì chắc chắn có thể bước vào cảnh giới của trường sinh thập trọng rồi.
Tất cả, con người đôi khi cũng phải chờ cơ duyên.
Một khi cơ hội đến thì đó chính là lúc làm giàu được rồi.
Trong lòng Lục Nguyên lúc này vô cùng vui mừng.
Đúng lúc muốn đến đó thì có một chiếc thuyền lớn đi đến đó, trên thuyền có một vị tu tiên nói lớn: “Phía trước có phải một vị tu tiên không? Chúng ta cùng tiến đến lấy thần khí thạch trên thần khí sơn này có được không?” Lục Nguyên nhìn sang thì thấy trên thuyền có hơn mười vị tu tiên, xem ra là cùng kết bạn với nhau đi đến đó.
Mình cũng phải kết bạn chứ, nói cho cùng thì mình cũng chưa nhìn thấy những động vật biển này, không thể nào xem thường những quái vật biển đó được, nhớ lúc tất cả những thủy quái ấy bắt đầu tấn công, đường đường là một thượng đẳng tiên môn như Nam Hải tiên môn cũng phải tránh chúng, mình so với Nam Hải tiên môn thì vẫn còn non kém lắm, cho nên tất cả vẫn còn sớm.
Lục Nguyên khẽ gật đầu, vỗ vào long kình thả nó quay về còn mình thì bay đến thuyền.
Lên đến thuyền Lục Nguyên vẫn chưa nói tên thật, đầu đội một chiếc mũ rộng vành, kéo mũ xuống để không ai nhìn rõ.