Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 493: Chương 493: Khôi lỗi lệnh(thượng)




Hắn không thèm để tâm lắm, nhưng thanh kiếm đã đâm vào vai phải của hắn!

Có biến! Huyền Họa Tử là bậc cao nhân nhường nào chứ, tỏng tích tắc đã phát hiện không đúng, hắn bay ngược lại, trong lúc bay ngược lại vẫn không quên dùng thân kẹp chặt lấy thanh linh kiếm đâm vào vai phải, như vậy cũng bớt đi một thanh kiếm tấn công mình, trong tức khắc mà phản ứng như vậy, thật không hổ là nhân vật đại đạo cảnh, đồng thời hắn cũng đánh ra huyền minh cực băng của mình.

Nhưng, hắn nhanh, Lục Nguyên còn nhanh hơn, Lục Nguyên trở tay là thanh trấn nhạc linh kiếm vung ra, một khi thanh trấn nhạc linh kiếm này chém ra sẽ trở lên huy hoàng, mãnh liệt, vạch ra những bẫy lửa vô biên, vạn hỏa trong tâm, toàn bộ do ta khống chế, đột nhiên một thanh kiếm lao tới, nhằm vào Huyền Họa Tử tấn công, thanh kiếm này sắc bén vô cùng, trong nháy mắt phá tan huyền minh cực băng, Huyền Họa Tử không ngờ rằng huyền minh cực băng hắn đánh ra khiến hắn hài lòng như vậy mà trong nháy mắt đã bị phá tan. Hắn khẽ rùng mình, vai phải hắn hơi đau, thì ra dưỡng ngô kiếm là chính khí kiếm, còn hắn thì luyện tà công, vào đúng lúc phản công quan trọng thì vai trái hắn lại bị chém trúng, máu chảy đầm đìa.

Nhưng Lục Nguyên cũng bị pháp lực của đại đạo cảnh đẩy sang một bên.

Thế thứ nhất, đáo thử nhi tẫn.

Trong thế thứ nhất, Lục Nguyên đã đâm trúng Huyền Họa Tử một nhát, khiến hắn bị trọng thương, nhưng cũng bị trúng pháp lực của hắn, khí thế thu lại, không còn cách nào để thu thêm thành quả chiến đấu. Còn Huyền Họa Tử lúc này đã hoàn toàn có thể phản ứng lại, muốn nhân cơ hội này để có được những thành quả chiến đấu mà hoàn toàn không thể làm được.

Vì thế bây giờ cả Huyền Họa Tử và Lục Nguyên đều ngừng lại.

Thực ra trong lòng Huyền Họa Tử vừa kinh ngạc vừa oán hận, bị người mình bắt lại phá băng ra, còn đả thương mình, vết thương còn khá nghiêm trọng, làm sao không oán hận chứ: “ ngươi phá được huyền minh cực băng để ra ngoài?”

“Đúng vậy.” Lục Nguyên gật đầu.

“Nhìn thanh kiếm vừa rồi của ngươi, trong kiếm có vạn hỏa, vậy thì huyền mình cực băng không giam được ngươi cũng là chuyện thường.” Huyền Họa Tử suy tư về thanh kiếm vừa rồi: “ Thật không ngờ ngươi có thể phá được huyền minh cực băng mà ra ngoài.”

“Huyền minh cực băng này của ngươi cũng chỉ có vậy thôi.” Lục Nguyên tự tại nhún vai nói.

Huyền Họa Tử cười mỉa mai: “Sai lầm lớn nhất của ngươi là có thể phá được huyền minh cực băng ra ngoài mà lại không chạy trốn mà còn ở lại đây, không lẽ ngươi cho rằng ta bị thương như vậy là sẽ không làm gì được ngươi?” Huyền Họa Tử lắc lắc đầu, tự tin nói “Xem ra, ngươi không biết rằng đại đạo cảnh và trường sinh cảnh khác nhau một trời một vực. Cũng được thôi, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy.”

Lục Nguyên nhún vai: “Thì ra Huyền Họa Tử, một trong hai song môn chủ của huyền minh môn lại là miệng pháo vô địch, đợi đến khi ngươi thực sự làm được rồi hãy nói.”

……

Lục Nguyên lúc này dám dám chắc như vậy cũng là có lý do cả. Trong lúc đối phó với Hắc Thủy Vương Xà, Lục Nguyên đã phát hiện ra rằng thì ra trên biển mà sử dụng thủy hoàng kiếm đạo thì sẽ phát huy sứ mạnh lớn hơn rất nhiều so với bình thường, sức mạnh khi tấn công chỉ thiếu một chút là vượt qua nửa bước đại đạo cảnh, sức mạnh như vậy quả thực là rất khủng khiếp.

Mình bình thường ít khi đánh lén, vừa nãy đánh lén hai lần mà thu được chiến tích lớn như vậy, giờ phải liều mạng tiếp thôi.

“Thủy hoàng đạo kiếm- bạch đế trảm!” Nước trong mật đạo được lưu lại từ trước rào rào tuôn ra, toàn bộ hóa thành thanh kiếm trên tay Lục Nguyên, trấn nhạc linh kiếm của Lục Nguyên ở bên ngoài đã ngưng tụ thành một thanh trường kiếm màu xanh lam cực lớn, giống với thanh lúc giao đấu với Hắc Thủy Vương Xà.

Một thanh kiếm vô cùng mãnh liệt tấn công về phía Huyền Họa Tử.

Huyền Họa Tử cũng biết huyền minh cực băng của mình không có tác dụng, liền chuyển tay lộ ra một cây hàn băng linh kiếm, thanh linh kiếm này vừa vung ra đã khí thế hùng hồn, như thanh kiếm băng thắng nước, tỏng tức khắc một nửa không gian đã hóa thành băng, cùng chạm đến thanh kiếm hải thủy của Lục Nguyên.

Ưu thế lớn nhất của Lục Nguyên chính là nơi đây là biển lớn, nước biển nhiều vô kể, quy về chỗ mình thì cũng không thể hết được, đồng thời kiếm pháp cũng vô cùng tinh diệu, vượt xa Huyền Họa Tử.

Pháp lực cường hoành của Huyền Họa Tử thắng chắc Lục Nguyên, nhưng hắn đã bị thương, không thể sử dụng toàn bộ chiến lực.

Hai người này đối đầu với nhau, băng kiếm đấu với hải thủy kiếm, “phịch” một tiếng, hai người này rõ ràng là ngang tài ngang sức.

Lục Nguyên không chút khách khí, tiếp tục ra tay “dung băng trảm thủy hoàng kiếm đạo!”. Thức này lại là thủy hoàng kiếm đạo phát huy sức mạnh đáng sợ. kiếm lam thủy nóng rừng rực trùng trùng điệp điệp chém về phía Huyền Họa Tử, băng kiếm của Huyền Họa TỬ cũng trùng trùng điệp điệp tấn công về phía Lục Nguyên. Hai thanh kiếm tiếp tục đấu nhau trong không trung. “BA”. Nước biển và băng đều tan ra, hai người tấn công lại ngang tài ngang sức.

Liều mạng! Lục Nguyên lúc này trở lên hung ác, thủy hoàng đạo kiếm xuất ra không dùng tiền, giống như là liều mạng một cách đùa giỡn với tính mạng vậy.

Huyền Họa Tử tuy đã bị trọng thương nhưng là nhân vật đại đạo cảnh, tất nhiên không thể tỏ ra yếu thế, cũng liều mạng lại, hai người không ngững tấn công nhau. Băng kiếm và thủy kiếm lam sắc hết lần này đến lần khác tấn công nhau, tấn công kiểu này hai người Lục Nguyên và Huyền Họa Tử đều tiêu hao pháp lực rất nhanh. Pháp lực của Lục Nguyên còn tiêu hao nhanh hơn một chút, vết thương của Huyền Họa Tử lại nặng thêm nhiều hơn.

Bây giờ xem cái nào không chống đỡ nổi trước.

Ai không chống đỡ nổi trước người đó thua.

Ba! Thủy kiếm lam sắc của Lục Nguyên cuối cùng không ngưng tụ được nữa rồi, một bên tiêu tán, hóa thành nước biển, không còn chút sắc bén nào nữa, pháp lực cũng tiêu hao hết rồi!

Không lẽ vào thời khắc quan trọng, pháp lực của Lục Nguyên lại tiêu hao hết trước ư?

Ba! Thanh băng kiếm cực lớn do băng hàn linh kiếm ngưng tụ lại lúc này cũng vỡ tan, lộ ra thân kiếm giống như tuyết như hình dáng ban đầu của nó, thì ra lúc này pháp lực của Huyền Họa Tử cũng tiêu hao hết sạch rồi.

Thật sự có khéo không cơ chứ, không ai có thể nghĩ rằng trong lúc này pháp lực của Huyền Họa Tử và Lục Nguyên đều dùng hết sạch.

Huyền Họa Tử cười ha ha nói: “Ngươi rất lợi hại, Lục Nguyên, tiểu bối trường sinh cảnh, mặc dù lúc đầu dùng thủ đoạn đánh lén, nhưng có thể ép ta đến bước này thì ngươi là người đầu tiên, rõ ràng có thể tiêu hao pháp lực cùng một lúc với ta thì cũng đủ để ngươi tự hào rồi.” Có thể liều mạng với nhân vật đại đạo cảnh tới bước này, Lục Nguyên thực sự cảm thấy tạo ra được một kỳ tích, nếu để cho mọi người biết nhất định họ sẽ há hốc mồm kinh ngạc.

“Nhưng thật đáng tiếc, ta là đại đạo cảnh, trời sinh ra tốc độ hồi phục pháp lực của ta nhanh hơn ngươi.” Huyền Họa TỬ cười lớn nói. Lần này bắt hắn lại xong phải giam hắn chết rồi lập tức dùng hắn để luyện huyền chi cực.

Huyền Họa Tử cho rằng đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Nhưng lúc này Lục Nguyên giơ tay lên, lấy ra khôi lỗi lệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.