Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 1007: Chương 1007: Kiếm khắc giản đạo(Thượng)




Trương Thương Lệ cười lạnh một tiếng:

- Cho tới bây giờ còn chưa từng nghe qua cái gì kiếm khắc giản đạo

- Vậy sao.

Lục Nguyên đồng thời cười lạnh, trong chốc lát thoát kiếm ra khỏi vỏ.

Trong chớp mắt, hào quang của kiếm che đậy hết thảy

Cái này! Cái này! Cái này! Cái này là kiếm khắc giản đạo!

Không có cách nào hình dung nổi kiếm quang này!

Không có cách nào hình dung nổi một kiếm vĩ đại này!

Không có cách nào hình dung nổi một kiếm ngoan tuyệt này

Không có cách nào hình dung nổi một kiếm tuyệt diệu này!

Trương Thương Lệ đột nhiên phát hiện trước mặt một kiếm pháp như vậy, vô lực như thế này, không thể nào. ặc, cái này thật sự là khắc tinh của giản kiếm pháp! Trương Thương Lệ cảm giác mình sắp phát điên lên mất.

Kỳ thực, đối với những người khác thì thanh kiếm Lục Vô này vô cùng tuyệt vời, tinh xảo, nhưng nó chắc chắn chưa thể dùng những từ như lẫy lừng, vĩ đại, tuyệt diệu, vô cùng đáng sợ để miêu tả.

Nhưng, trong mắt của những người trong thời đại văn minh đồ đồng, thì thanh kiếm này thực sự đã đạt được đến trình độ ấy.

Lúc trước đã nói đến đồng pháp của Trương Thương Lệ khá lợi hại, kiếp trước hắn là kẻ mạnh đã gần đạt đến Thiên Tôn cảnh, chiêu thức không chút tầm thường, Lục Nguyên muốn thắng được hắn không phải dễ, nhưng sự phát hiện đột ngột về chiêu thức của bản thân của Trương Thương Lệ, cũng không giúp được gì cho hắn trong lúc đối mặt với đường kiếm của Lục Nguyên, trạng thái gần như không chút phòng bị.

Kiếm của Lục Nguyên tựa như sự tồn tại trời sinh khắc chế với Đồng.

Ánh kiếm xẹt qua tựa ánh trăng, nhưng trong mắt Trương Thương Lệ, nó chói lóa như ánh mặt trời mọi ngày.

So với thứ ánh sáng chói lóa ấy, đòn chiêu của Trương Thương Lệ chỉ tựa như con kiến nhỏ mà thôi.

Xoạt! tựa như tuyết trắng trên núi trong chớp mắt đã tan thành nước.

Mà khi ánh sáng chói lóa ấy tiêu tán, toàn thân Trương Thương Lệ tóe ra vô số tia máu.

Trương Thương Lệ thần sắc tím tái:

- Tại sao? Tại sao? Không ngờ lại có thứ kiếm thuật này, không ngờ lại có thể khắc chế được chúng ta!

Lúc này Trương Thương Lệ thương tích đầy mình, đương nhiên, điều khiến hắn khiếp sợ là kiếm thuật vừa nãy của Lục Nguyên.

Thực ra, chẳng phải chỉ có mình Trương Thương Lệ, những người Mưu khác cũng hồn bay phách lạc hết cả.

Muốn sáng tạo ra một chiêu thức chuyên khắc chế một chiêu thức khác, kỳ thực không khó, có rất nhiều người ở đây cũng có thể làm được.

Nhưng, muốn lập ra một trường phái, đạo phái chuyên khắc chế một loại vũ khí thì thực sự rất rất khó, thật không thể tưởng tượng được.

Nghĩ lại Hôn Chủ của văn minh đồ đồng năm đó để tạo ra trường phái chuyên khắc chế kiếm Đồng Phệ Kiếm chắc chắn cũng đã tiêu tốn rất nhiều thời gian.

Nói một cách đơn giản, muốn lập ra một trường phái chuyên khắc chế một loại binh khí, chẳng phải là chuyện kẻ võ công bậc ba bậc bốn, kể cả bậc năm bậc sáu cũng chẳng làm nổi, chỉ có bậc bảy, bậc tám, bậc chin trong truyền thuyết mới có thể thực hiện được. Trong Thiên Tôn Cảnh giới cũng chỉ có nhóm bậc cao nhất mới có thể làm được.

Cho nên đối với đường kiếm đầu tiên trong hàng vạn những đường kiếm như bày ra trước mắt – Kiếm khắc đồng mà Lục Nguyên sáng tạo ra này thì họ cảm thấy một sự khiếp sợ chưa từng thấy.

Làm sao có thể tạo ra thứ kiếm đạo như vậy! Lục Nguyễn rốt cuộc là nhân vật nào trong thần thoại chuyển thế thành? Nếu không, chỉ dựa vào sự tu luyện của hắn hiện nay, tuyệt đối không thể tạo ra thứ kiếm đạo như vậy.

Không chừng, Lục Nguyên cũng là do một nhân vật lớn kinh thiên động địa chuyển thế cũng không thành.

Nhưng họ lại không biết Lục Nguyên – người đã tạo ra thứ nhất tắc này tuyệt đỉnh này, ngoài việc là một kiếm khách tầm bậc ba, bốn với kiếm thuật có chút lợi hại ra, thì còn một điểm nữa: tắc là hiệu quả của kiếm đạo Hồ Lô nên mới có thể tạo ra thứ kiếm đạo khiến người ta kinh sợ đến như vậy.

Trương Thương Lệ nhìn về phía Lục Nguyên nói:

- Không thể nào!

- Có thể hay không, ngươi thử lần nữa là biết liền!

Lục Nguyên lạnh lùng nói, cánh tay vung lên, kiếm thức lại lần nữa phát ra thứ ánh sáng chói lóa. Dưới mạnh mẽ ấy, Đồng chiêu trong tay Trương Thương Lệ tan chảy tựa như băng tuyết, đến khi thứ ánh sáng rực rõ tiêu tan, thì Trương Thương Lệ đã quỳ sụp giữa hư không.

- Ta không cam tâm! Ta không cam tâm kiếp này vẫn chưa tu luyện đến Tiên Tôn Cảnh, thậm chí chưa đến được Thế Giới Cảnh đã thất bại rồi!

Trương Thương Lệ mặt ngửa lên trời gầm vang một tiếng ai oán, tiếng thét chưa dứt thì đã rơi xuống rồi.

Những người ở dưới Thế Giới Cảnh, chết rồi thì cũng là chết rồi.

Nhưng những người một khi đã đến được Thế Giới cảnh, nếu chết thì vẫn còn khả năng hồi sinh nhất định, đương nhiên chỉ là khả năng nhất định chứ không phải một trăm phần trăm có thể hồi sinh, trên đời làm gì có chuyện tốt như thế?

Nhưng đã đến được đẳng cấp văn minh Hôn Chủ thì lại kỷ nguyên sụp đổ, đều có khả năng hồi sinh sau một vài kỷ nguyên, đương nhiên, khả năng này chẳng có là bao, chỉ là một tỷ lệ vô cùng nhỏ bé.

Trương Thương Lệ kiếp trước đã gần tiếp cận được Thiên Tôn Cảnh, đường đường là Thế giới cảnh lục trọng thiên, khó khăn lắm mới hồi sinh trở lại. Kiếp này đang nung nấu tiền đồ rộng lớn hơn, kết cục bây giờ lại bại trong tay Lục Nguyên, mãi mãi chôn thân ở nơi này, sức mạnh lúc này chưa đạt đến Thế giới cảnh thì cả cơ hội hồi sinh cũng không còn.

Nơi đây, có vô số những nhân vật thần bí.

Đừng tưởng rằng đến trận thứ 8321 thì thành vô địch bất bại, nếu nghĩ như vậy thì thực sự là một sai lầm kinh khủng.

Nói cho cùng, nơi đây không giống với những nơi khác.

Bùng ! lại là một trận âm thanh rung chuyển. Lục Nguyên phi người bay ra mới phát hiện lại có một số vật lạ phun ra từ trong Thế giới hỏa sơn. Điềm tĩnh nói:

- Thế giới hỏa sơn thi thoảng lại phun trào vài lần một lúc, không biết lần này lại phun ra vật thần kỳ gì? Lại có một số ngượi được lợi rồi đây.

Trong Thế giới nguyên khí chói lọi, sớm đã phun trào từ lâu rồi.

Đợt phun trào lần này có vẻ ít, tất cả chỉ có hai thứ.

Sau khi ánh sáng chói lọi dần dần tiêu tán, cuối cũng đã nhìn rõ được thứ lần này được phun ra rốt cuộc là cái gì.

Trong đó có một kỳ vật tựa như câu trúc từng khúc từng khúc, còn vật khác lại tựa như một ngọn lửa đang cháy, trong ngọn lửa dường như có một ngôi sao.

Khúc đầu tiên của cây trúc kỳ vật, tự vật trong khúc này vừa mới xuất hiện đã có không ít người xông lên tranh giành. Nhưng trong bao nhiêu người lên tranh cướp này, kẻ thực sự có sức cạnh tranh cũng chỉ có Thôn chi văn minh và Tiên cổ văn minh, khúc trúc này cũng có đôi phần tiên khí, lại và vật sở hữu của Tiên cổ văn minh, nhưng trúc cũng là một loại cây, Thụ chi văn minh cũng cần có. Lúc đầu có lẽ còn có thêm Đồng chi văn minh nữa, xét cho cùng trúc cũng là từng khúc từng khúc, đối với Đồng chi văn minh nhất định hữu dụng, nhưng mà, Đồng chi văn minh bây giờ còn tranh cướp cái gì nữa, vừa nãy đã bị Lục Nguyên đánh phế rồi còn đâu, bị đánh bại rồi sĩ khí sớm cũng chẳng còn nữa, ba mươi sáu người đánh với Lục Nguyên một người, chết mất kẻ mạnh nhất Trương Thương Lệ, hơn ba mươi năm kẻ thương nặng, với tình hình này Đồng chi văn minh bây giờ tạm thời chẳng dám tranh cướp gì với các Văn minh khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.