Kiếm diệt lão tổ nói;
- Không có biện pháp đây là Pháp Cổ Văn Minh giúp chúng ta bằng không thì Kiếm Môn sớm đã bị diệt.
- Không có biện pháp khác?
Lục Nguyên hỏi.
- Cơ bản là không có.
Kiếm Diệt lão tổ nói;
- Hoặc là ngươi có thể đạt được thần vật gì mà thiên kiếp tán thành, nhưng mà loại thần vật có chứa hồng hoang ấn ký thì làm sao dễ tìm được.
Thần vật và kỳ vật hoàn toàn khác nhau kỳ vật ở trung ương thiên triều thì rất nhiều nhưng thần vật thì ít vô cùng đơn giản mà nói, chỉ có sáng thế Kỷ Nguyên may ra mới có.
Lục Nguyên cười lạnh:
- Điều lệ này ta nhất định không ký.
- Hoặc là ngươi có thể để cho Pháp Cổ Văn Minh giúp đỡ ngươi.
Lục Nguyên sáng ngời hai mắt, ngẫm lại từ trước tới nay mình chưa từng mượn thế của Pháp Cổ Văn Minh, hiện tại xem sao.
Lục Nguyên nhanh chóng ra ngoài.
Cũng nhanh chóng nhận được kết quả.
Pháp Cổ Văn Minh cùng Thái Cổ Văn Minh không thể đồng ý.
Hơn nữa đây không phải là không thể đồng ý bình thường mà Thái Cổ Văn Minh chi chủ tự mình nói tuyệt đối không thể ban cho Lục Nguyên Hoang chi ấn ký trừ khi Lục Nguyên chịu những điều lệ bất bình đẳng kia, đây cũng không phải là lời của người khác mà là lời của Thái Cổ Văn Minh chi chủ.
Mà Pháp Cổ Văn Minh hiện tại đang bế quan nên không thể liên hệ, hơn nữa Pháp Cổ Văn Minh không có nhiều khả năng vì chuyện Lục Nguyên mà trở mặt với Thái Cổ Văn Minh.
Hết lần này tới lần khác, Lục Nguyên lại không thể đồng ý tới những điều ước kia.
Nhìn lên không trung Lục Nguyên rơi vào tình cảnh khó xử.
Đây là Lục Nguyên, là kiếm là Lục Nguyên kiếm đạo.
Có một số việc chỉ cần nhẫn nhịn một lúc chịu quỳ gối một lúc là đơn giản.
Nhưng mà lần này quỵ gối xuống lần sau muốn cho đầu gối thẳng ra không hề đơn giản.
Cong lần thứ nhất khó có thể không cong lần thứ hai lần thứ ba.
Mà kiếm giả thà chịu gãy chứ không chịu quỵ gối.
Đây cũng là phong cách hành sự của Lục Nguyên.
Có lẽ sống như vậy giữa thiên địa sẽ mệt mỏi gặp đủ loại phiền toái.
Nhưng vậy thì sao?
Chắc chắn rằng con đường thứ nhất theo Giản phái Lục Nguyên tuyệt đối không làm, con đường ký kết hiệp ước bất bình đẳng với Thái Cổ Văn Minh cũng tuyệt đối không làm.
Mà thiên kiếp trên đầu còn đè nặng, lại nghe nói thiên kiếp này không thể đánh nát, vậy thì chỉ có thể lựa chọn con đường thứ ba đi Kiếm Vong Bia.
- Ta chọn con đường thứ ba, Kiếm Vong Bia ở đâu?
Lục Nguyên hỏi.
- Kiếm Vong Bia!
Kiếm Diệt lão tổ nhìn Lục Nguyên;
- Ngươi xác định là đi Kiếm Vong Bia chứ? Tất cả những người chọn đường này cũng chỉ có ba người thành công mà thôi, những người khác đều thất bại cuối cùng mất đi tất cả trí nhớ, tinh thần thác loạn, trở thành điên điên dại dại là con đường khó khăn nhất.
- Ta chọn con đường này vì ta không thể quỳ gối trước Giản Chi Văn minh và Thái Cổ văn minh.
Lục Nguyên thản nhiên nói:
- Cho dù con đường này có khó đi hơn nữa nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng thành công, chỉ cần ý chí nghị lực kiên cường là thành công.
Lục Nguyên không phải không biết con đường này nguy hiểm.
Nhưng có đôi khi phải chọn con đường này.
Kiếm Diệt lão tổ nhìn thấy ánh mắt kiên định của Lục Nguyên thì gật nhẹ đầu:
- Vậy thì tốt ta mang ngươi đi Kiếm Vong bia.
Lập tức trong vòng thái thượng trưởng lão rất nhiều người đếu biết cuối cùng Lục Nguyên lựa chọn con đường chính là Kiếm Vong Bia, tập thể lau mồ hôi. Ba con đường gian nan nguy hiểm nhất không chính là nó, gần như không có một phần khả năng thành công. Mỗi người nghe tin tức làm phản ứng đầu tiên là khuyên nhủ Lục Nguyên.
Nhịn cơn tức một phút để vạn năm bình an.
Đây là lựa chọn của người bình thường.
Nhưng mỗi thái thượng trưởng lão bước ra khuyên khi trông thấy ánh mắt của Lục Nguyên liền biết chắc rằng không cần nói gì nữa.
Đúng vậy, đúng là không cần thiết khuyên làm gì.
Đó là ánh mắt kiên quyết cỡ nào, người có ánh mắt này ngươi khuyên không được.
Lập tức do Kiếm Diệt lão tổ dẫn đầu, có chút thái thượng trưởng lão quyết định đi cùng tới Kiếm Vong Bia, tất nhiên nhân vật chính là Lục Nguyên.
Lúc Lục Nguyên sắp rời khỏi Kiếm Môn thì Thái Sử Không đến đưa tiễn.
- Ta bị trọng thương, không thể cùng ngươi đi Kiếm Vong Bia.
Thái Sử Không ném một bình rượu cho Lục Nguyên.
- Ta không đến khuyên ngươi vì biết tính tình của ngươi.
Thái Sử Không ừng ực uống bình rượu, nói:
- Ta không biết ngươi đi chuyến này có vượt qua thử thách Kiếm Vong Bia không, có còn nhớ được chuyện cũ năm xưa không? Nhưng ngày hôm nay chúng ta cứ sảng khoái uống rượu là được.
Sướng!
Thái Sử Không ừng ực uống.
Lục Nguyên cũng nốc ừng ực.
Hai người đều là loại yêu rượu.
Thật ra từ lúc ban đầu thì Thái Sử Không và Lục Nguyên có chút giống vừa là thầy vừa là bạn rồi.
Rượu cạn, người cũng đi.
Đoàn người do Kiếm Diệt lão tổ dẫn đầu, Lục Nguyên, các thái thượng trưởng lão như Ngôn Thương Sơn, Thương Dã Minh, rồi cả hai chí tôn Hạ Hầu chí tôn, Đông Dã chí tôn cùng đi. Tổng cộng hơn mười người đi hướng thái thượng trưởng lão.
Kiếm Linh Đế Cơ không tới đưa tiễn, trước đó nàng đã về pháp cổ văn minh, đương nhiên nàng có nghe đến chuyện này.
Phản ứng đầu tiên của nàng là đi tìm chủ pháp cổ văn minh.
Chủ pháp cổ văn minh bế quan ở Cổ Tinh Cung, cung điện chỗ khác không quá lớn nhưng nơi chủ pháp cổ văn minh cư ngụ là lấy vô số tinh thần làm thành cung điện, vô cùng to lớn. Đứng ngoài cung điện chỉ thấy bên trong vô số ánh sao rực rỡ, Kiếm Linh Đế Cơ Vân Tụ Tuyết trực tiếp quỳ trước cổng cung.
- Nữ nhi cầu xin phụ thân ban cho thần vật hồng hoang ấn ký!
Vân Tụ Tuyết dùng pháp lực khiến thanh âm truyền vào trong Cổ Tinh Cung.
Trong Cổ Tinh Cung truyền ra giọng nói mơ hồ:
- Thần vật khó tìm nhưng vi phụ là chủ pháp cổ văn minh thì cũng có một chút. Thần vật hồng hoang ấn ký chỉ ở lúc kỷ nguyên sơ khai ném ra một ít, cho dù là vi phụ thì trong tay cũng không có, mặc dù có một cái nhưng là chuẩn bị cho ngươi.
Vân Tụ Tuyết lần thứ hai hét:
- Nữ nhi cầu xin phụ thân ban cho thần vật hồng hoang ấn ký!
Đương nhiên nàng chính là vì Lục Nguyên cầu xin thứ này.
Giọng mờ ảo truyền đến:
- Thôi thôi, đứa ngốc này.
- Thật là mối nghiệt duyên.
Khi Vân Tụ Tuyết lần thứ hai ngẩng đầu thì phát hiện trước mặt bềnh bồng một viên đá đỏ rực, viên đá có loại hơi thở rất khó tả, đó là hơi thở thần vật, chỉ có kỷ nguyên hủy diệt lần thứ hai sáng thế thì mới xuất hiện. Nó hiện ra trước mặt Vân Tụ Tuyết.
Vân Tụ Tuyết lập tức cất viên đá màu đỏ này vào trong tuyết chi không gian.
- Đa tạ phụ thân đại nhân!
Nàng lao ra ngoài ngay, phải quay về Kiếm Môn đưa thần vật cho Lục Nguyên. Chỉ cần mang thần vật này cho Lục Nguyên là hắn có thể không cần đi Kiếm Vong Bia. Kiếm Vong Bia là một ván cờ chết chắc mười phần mười.
Khi Vân Tụ Tuyết đi thì trong hư không truyền ra giọng mờ ảo:
- Tại sao?
Một câu hỏi không đầu không đuôi.
- Bởi vì, thôi, bây giờ không giải thích.
Giọng mờ ảo của chủ pháp cổ văn minh vang trong không trung.
Vân Tụ Tuyết đang vui sướng muốn lấy ra pháp bảo Bạch Ngọc thuyền hoa đi Kiếm Môn. Bạch Ngọc thuyền hoa của nàng vô cùng tinh xảo, phòng ngự rất cao, thật khó công phá, đương nhiên có hai hộ vệ Liên Tinh, Yêu Nguyệt ở thì ai mà dám ra tay. Bỗng nhiên Pháp Thánh Đế Tử xuất hiện chặn đường nàng đi.