Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 1508: Chương 1508: Lại thấy Xung Tiêu Kiếm Lâu






Sau khi đại quyết chiến, khoảng hai mươi năm trôi qua, khoảng thời gian hai mươi năm căn bản không hề ngắn này, mà bây giờ nhiệt huyết tăng lên như thế, từ trong thâm tâm nghĩ ra cách để giành chiến thắng. Chỉ là dùng biện pháp nào? Lục Nguyên trầm tư suy nghĩ, cũng đã nghĩ ra cách.

Đầu tiên, dựa vào chiêu thức cực hạn là không thể được, hai trăm hai mươi hai chiêu thức cực hạn cũng chỉ ở tiểu cảnh giới mà thôi, ở trong đó còn gia tăng vận mệnh thiết tắc, đạo tự phân thân và các nhân tốt khác bên trong đều được. Dùng Kỷ nguyên thứ mười thắng Kỷ nguyên thứ mười ba, cho dù là ai cũng không thể làm được, kể cả Lục Nguyên.

Cho nên thực tế mà nói vấn phải tăng pháp lực lên, muốn tăng từ Kỷ nguyên thứ mười lên Kỷ nguyên thứ mười hai đâu phải chuyện dễ, cần một thần vật đẳng cấp thì mới có khả năng đó.

Lục Nguyên bất động, bèn nhắm mắt lại suy nghĩ.

Thời gian trôi qua từng khắc, ở giữa sân Võng chi Văn Minh Chi Chủ và Châm chi Văn Minh Chi Chủ giao đấu tương đối kịch liệt. Võng chi Văn Minh Chi Chủ không có gì là không gói được, lưới trời tuy thưa nhưng Châm chi Văn Minh Chi Chủ thì chuyên tìm lỗ thủng, không có lỗ thủng thì ta sẽ đâm cho ngươi thủng, con đường của hai người hoàn toàn ngược nhau.

Lục Nguyên vẫn còn đang suy nghĩ, thời gian không ngừng trôi đi. Lục Nguyên vẫn không nghĩ ra được đáp án, trong lúc vô thức thần niệm ở trên hư không khuất động , là cái gì vậy!

Tháp!

Một tòa tháp cao!

Một tòa tháp cao hình kiếm!

Lục Nguyên không khỏi giật mình.

Tòa tháp này không phải lúc đầu là ở Trung ương thiên triều sao, nhập Kiếm môn Xung Tiêu Kiếm Lâu sao?

Lúc này mình còn tấn công Xung Tiêu Kiếm Lâu.

Vẫn còn nhớ rõ lúc ấy mình vào Kiếm môn Hiên Viên Thập Nhị từng nói qua, Xung Tiêu Kiếm Lâu chia làm một trăm linh tám tầng, lúc ấy mình mới đến được tầng thứ mười, càng lên trên càng khó khăn, mà nghe nói một khi lên tới tầng thứ một trăm linh tám thì sẽ đạt tới cảnh giới của Văn Minh, trước đó vẫn không để ý tới Xung Tiêu Kiếm Lâu, hoặc là đã quên mất nó.

Bây giờ bất thình lình lại phát hiện ra ở đây còn có một tòa Xung Tiêu Kiếm Lâu.

Cũng không biết Xung Tiêu Kiếm Lâu theo như những lời của Văn minh cảnh, rốt cuộc là nhằm vào Phó chủ văn minh hay là Văn Minh Chi Chủ, nếu như nhằm vào Văn Minh Chi Chủ thì nói không chừng sẽ có tác dụng trong cuộc chiến.

Nếu như nhằm vào Phó chủ văn minh, mình đang lãng phí thời gian, bây giờ là thời khắc kém cỏi nhất, nếu như giao đấu với Hồng Mông Văn Minh Chi Chủ mà thắng thì mình cũng sẽ bị Hồng Mông Văn Minh Chi Chủ hành hạ, không chỉ mất mặt mà còn là vấn đề sinh tử.

Nhưng suy nghĩ lại thì quả thật không có cách nào khác.

Cho nên càng nghĩ thì chỉ có con đường ấy.

Lục Nguyên bình thường rất lười biếng nhưng thật sự là một người có khả năng quyết đoán.

Lập tức ngưng tụ phân thân, phân thân bên ngoài mình thành các phần nhỏ.

Trong thiên thế giới, bắt đầu đi vào Xung Tiêu Kiếm Lâu, bắt đầu mở cửa. Xung Tiêu Kiếm Lâu ngay từ đầu đã có mấy cửa, đương nhiên có thể phá cửa một cách nhẹ nhàng lần lượt, dù sao những cánh xửa đầu cũng chỉ là cho những người đại đạo cảnh tầng thứ sáu, tầng thứ tám. Năm đó Lục Nguyên ở cửa bị vùi dập chết đi sống lại, nhưng nói thật bây giờ những cánh cửa này không là gì đối với Lục Nguyên.

Vừa nhẹ nhàng phá được mười cánh cửa, vừa nghĩ lại chuyện năm đó.

Phá cửa, phá cửa, lại phá cửa, Lục Nguyên đã xông vào cửa thứ năm mươi hai, trên đường đi có một vài Hoàng Cân lực sĩ, rất đơn giản, Lục Nguyên bèn tiện tay phá, nhẹ nhõm vô cùng.

Chớp mắt đã tới cửa thứ bảy mươi.

Đến lúc này, sớm đã là Kiếm môn không có người có thể chịu được độ cao này.

Lập tức tới cửa thứ chín mươi, lúc đến cửa thứ chín mươi, Lục Nguyên phát hiện độ khó của thế giới cảnh tầng thứ mười, thậm chí nửa bước văn minh, đã đến cửa thứ chín mươi tám và cửa thứ chín mươi chín, về cơ bản đối ứng với thực lực của Thiên bảng, Lục Nguyên rất nhẹ nhàng phá vỡ được như chơi, trên đường cũng thu hoạch được không ít, nhưng hiện tại những thứ này không có tác dụng với Lục Nguyên.

Mới xuất hiện một phần ngộ đạo chi địa, một cuộc chiến kịch liệt đang diễn ra.

Vô hình vô tuyến võng của Thiên Võng - Võng chi văn minh chi chủ, pháp võng dày đặc, thiên la địa võng, vô ngã vô song trong thiên địa.

Vô võng, võng không ngừng mở ra, không ngừng oanh kích đi ra ngoài. Những thứ này là tuyệt đỉnh, không có chỗ nào mà không phải là lợi hại tới cực điểm.

Những thứ là đại tuyệt đều vô cùng khó dây, mà thân hình Châm chi văn minh chi chủ không ngừng chớp động, châm của nàng cũng không ngừng bay ra.

Động.

Châm của nàng thật đẹp, trắng như tuyết, trong suốt.

Châm của nàng bay ra cũng thật đẹp, giống như những bông hoa xinh đẹp nhất.

Võng chi văn minh chi chủ không ngừng bủa quanh:

- Châm chi văn minh chi chủ, ngươi không thể thoát được đâu.

- Thế sao?

Châm chi văn minh phó chủ không khỏi ngẩng đầu lên, môi đỏ sậm, da mặt trắng như tuyết.

Khuôn mặt ngẩng lên kinh diễm vô song, đồng thời nàng cũng phi châm, phóng ra dường như nhanh tới cực hạn.

Võng chi văn minh chu chỉ cười lạnh:

- Châm này của ngươi mặc dù nhanh, nhưng lưới của ta cũng có thể ngăn trở.

Lưới lại một lần nữa chặn lại châm, đúng lúc Võng chi văn minh chi chủ đang chuẩn bị phản kích, võng chi văn minh chi chủ mới phát hiện mình vô tình đã bị rơi vào trong một chiếc lưới càng lớn hơn nữa.

Châm chi văn minh chi chủ lúc này vẫn điềm tĩnh tiêu sái bước tới:

- Ngươi sở hữu lưới, bao gồm cả lưới vô hình vô tuyến. thật ra thì cũng đều có hình dạng. Mà châm lưới ta dùng mới là thật sự vô hình vô tuyến. châm chức ta dùng thật ra chính là lưới, nhưng lưới này ngươi lại không hiểu được, cho nên ngươi mới thua.

Châm chi văn minh chi chủ phi một chiêu trực diện, Võng chi văn minh chi chủ bị thương nặng.

- Ta nhận thua.

Võng chi văn minh chi chủ thấy đại thế đã mất, lập tức dứt khoát gọn gàng nhận thua. Nếu còn tiếp tục không nhận thua, xem chừng là sẽ chết trong tay Châm chi văn minh chi chủ mất.

Châm chi văn minh chi chủ mặc dù là chiến thắng, nhưng cũng đều là mười ba kỷ nguyên, nên cũng không dám làm gì quá mức. do sợ đại tuyệt của Võng chi văn minh chi chủ trước khi chết.

Ở địa phương toàn văn minh chi chủ này, mỗi người đều có một đại tuyệt trước khi chết. loại đại tuyệt trước khi chết này khá là kinh khủng.

Võng chi văn minh chi chủ nhận thua, đó cũng chính là coi như dám làm dám nhận, ngang tay.

Kế tiếp chính là trận chiến thứ ba.

Phái Sát Na bước ra một văn minh chi chủ, mà đối thủ chính là Vô cực văn minh chi chủ, hai người lại cùng là mười hai kỷ nguyên pháp lực. mỗi văn minh chi chủ đều hiểu rõ, bản thân nhất định phải thắng, nếu như thua thì toàn bộ coi như xong.

Dù sao trận chiến thử tư chính là do Lục Nguyên đối chiến với Hồng Mông văn mình chi chủ. Đây là cuộc chiến tất bại. nếu như đã thua liên tục ba trận thì trận cuối cùng cũng không cần phải đánh nữa. mà nếu như thua trận, cũng có nghĩa là phẩm ngộ đạo liền phải cho đối phương. Đây cũng chính là lãnh thổ tương đối trân quý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.