Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 1298: Chương 1298: Loan Loan (2)




Chim xám to đáp xuống liền biến thành một người, người đàn ông trung niên khuôn mặt anh tuấn, khí thế bất phàm, uyên đình nhạc trì. Ở bên cạnh người đàn ông trung niên chính là Âu Dương Lạc mới rồi thông qua nhân quả chi bàn trông thấy gã, còn có một người đàn ông trung niên ngồi trên mu rùa bói mệnh sư.

- Ta là Côn Bằng Vương.

Người đàn ông trung niên khí thế mạnh nhất nói, thanh âm hùng hồn mạnh mẽ.

Âu Dương Lạc khùng khục cười nói:

- Ta là Âu Dương Lạc.

Người đàn ông trung niên ngồi trên mu rùa bói mệnh sư tự giới thiệu:

- Ta là Phương Chu.

Thiên Bảng xếp hạng hai Côn Bằng Vương, hạng bốn Âu Dương Lạc, hạng bảy Phương Chu.

Trận thế này thật là hoa lệ.

Đụng phải tình huống này Lục Nguyên phải kêu một tiếng xui xẻo, bây giờ thực lực của hắn hơi kém Côn Bằng Vương, Âu Dương Lạc, thắng Phương Chu.

Âu Dương Lạc nhìn Lục Nguyên, cười khùng khục nói:

- Ngươi núp rất giỏi, đáng tiếc có lọt ra máu, nó nằm trong tay ta cho nên ngươi không trốn thoát được quá lâu.

Côn Bằng Vương nhìn Lục Nguyên, nói:

- Lục Nguyên, tiếp một chiêu của ta đi!

Gã đánh ra một chưởng, chưởng như muốn che trời lấp đất, chính là trong côn bằng chưởng pháp tuyệt học của gã khởi thủ chi chưởng. Lục Nguyên lấy ra Dưỡng Ngô tiên kiếm địch lại. Một kiếm va nhau Lục Nguyên bỗng lùi lại chút.

Côn Bằng Vương giật mình nói:

- Ủa, ngươi ở trong Thiên Bảng chẳng phải xếp hạng hơn hai mươi à? Không ngờ có thực lực như vậy!

Lúc trước thân phận Lục Nguyên giết đối thủ mạnh nhất là Thiên Hồn Pháp Sư, cho nên hắn ở hạng hai mươi mấy. Côn Bằng Vương vốn định một chiêu bắt lấy Lục Nguyên kết quả ra tay mới phát hiện thực lực của hắn khá cao minh.

Âu Dương Lạc và Phương Chu cũng kinh ngạc, không thể ngờ được Lục Nguyên có lực lonwjg như vậy. Nhưng rồi Âu Dương Lạc cười âm hiểm, máu của Lục Nguyên ở trong tay gã nên có thể làm rất nhiều trò.

Gã đọc một chuỗi dài:

- Lấy vu chi lực, vu chi tổ thần, vạn vu sùng bái, lấy máu hiến tế!

Theo Âu Dương Lạc đọc, Lục Nguyên phát hiện máu xảy ra biến đổi, một loại biến ododir không thể tự khống chế. Thực lực không cách nàophát huy hết ra, cố tình lúc này đang đấu với cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng xếp hạng hai Côn Bằng Vương. Vốn thực lực của hắn đã không bằng Côn Bằng Vương rồi bây giờ bị Âu Dương Lạc nguyền rủa thì sức mạnh càng giảm, không phải đối thủ của Côn Bằng Vương. Chưởng pháp của Côn Bằng Vương từng chưởng đánh ra, Phương Chu cũng tham gia cuộc chiến. Có Phương Chu tham gia khiến Lục Nguyên tăng lớn áp lực, chỉ chốc lát đã túng một chưởng của Côn Bằng Vương, không đợi Lục Nguyên kịp phản ứng thì vô số lông chim trói lấy hắn.

Côn Bằng Vương giam cầm Lục Nguyên xong đôi tay chộp hướng hắn, giây sau buồn bực nói:

- Ngươi cũng dùng pháp thuật đồng mệnh tỏa.

Chết tiệt, lúc trước Côn Bằng Vương bắt Hoang Chi Tử kết quả gã dùng pháp thuật đồng mệnh tỏa, bây giờ Lục Nguyên cũng dùng thứ này.

Phương Chu hỏi:

- Làm sao đây?

Côn Bằng Vương nói:

- Còn làm gì được? Lục Nguyên là nữ tế của chủ pháp cổ văn minh, chúng ta không tiện đắc tội, dù sao chỉ muốn có được văn minh thần hoa thôi. Nếu như bây giờ giết chết Lục Nguyên thì có pháp thuật đồng mệnh tỏa, không lấy được văn minh thần hoa, vậy nên chỉ đành giam giữ trước đã.

Lý do giống như Hoang Chi Tử, lần này tranh đấu bởi vì gom tài nguyên, có cơ hội được văn minh thần hoa nếu mà giết chết hắn thì sẽ tan thành mây khói. Một kỷ nguyên tối đa một lần xuất hiện hai văn minh chi thể, giết người không được ích lợi gì rồi còn đắc tội một đống chủ văn minh, chuyện này Côn Bằng Vương không là đồ ngu sao mà làm được?

Âu Dương Lạc âm trầm cười tới gần nói:

- Thật ra cũng không sao, ta biết thi triển vu tùng chi thuật. Vu tùng chi thuật mặc dù tón thời gian chút nhưng chỉ cần hoàn thành nó thì Hoang Chi Tử, Lục Nguyên sẽ ngoan ngoãn giao ra văn minh chi thể thôi.

Đây là lý do đám Côn Bằng Vương không có giết người, bởi vì Âu Dương Lạc còn có chiêu thức đó.

Âu Dương Lạc nói:

- Chúng ta còn cần hai người hạng ba, năm, cho nên phải tìm một nơi yên lặng không ai biết để thi triển vu tùng chi thuật của ta.

Côn Bằng Vương nói:

- Chuyện này thì dễ.

Đúng là đơn giản thật, vì nó là tiểu thiên thế giới của Côn Bằng Vương, địa bàn của ta thì ta làm chủ, thế giới của ta thì ta xưng vương, có chỗ hẻo lánh không ai biết, ví dụ như Cực Hải Chi Quốc. Cực Hải Chi Quốc là quốc gia tận cùng của thế giới côn bằng, phải qua rất nhiều ngư quốc mới đi vào được, còn có tầng tầng phòng vệ, nhiều tướng lĩnh thuộc hạ của Côn Bằng Vương, mê cung từng tầng. Dù là hạng ba, hạng sáu Thiên Bảng muốn vào Cực Hải Chi Quốc cũng không dễ dàng.

Côn Bằng Vương, Âu Dương Lạc, Phương Chu bay xuống dưới, lúc lặn vào mặt sông thì Côn Bằng Vương đánh ra thủy chi kết giới, chỉ chốc lát sau ba người biến mất không còn bóng dáng.

Lúc này trong thủy chi thế giới đi ra một người.

Người đó rất là gầy tẻo tèo teo, đứng đó như gió thổi sẽ bay đi luôn, không có cảm giác tồn tại gì cả. Người này chính là xếp hạng năm trong Thiên Bảng, Vô Ảnh Nhân Phương Truy Thủ.

Vô Ảnh Nhân Phương Truy Thủ nhíu mày nói:

- Côn Bằng Vương ở trong thế giới ucar hắn đúng là vô địch, ngay cả ta cũng đuổi theo không kịp. Nếu không phải trong thế giới côn bằng thì Côn Bằng Vương không thể làm được điều này.

Thật ra lúc đám Côn Bằng Vương đấu với Hoang Chi Tử thì Vô Ảnh Nhân Phương Truy Thủ đang tìm cơ hội, nhưng Hoang Chi Tử suy yếu bị bắt mà gã vẫn chưa tìm ra chỗ hở.

Nhưng Vô Ảnh Nhân Phương Truy Thủ vẫn đuổi theo, muốn sau này tìm cơ hội khác, ai ngờ Âu Dương Lạc lấy ra máu của Lục Nguyên tìm kiếm hắn, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi, chờ bắt được Hoang Chi Tử thì sẽ dùng. Lúc bắt giữ Lục Nguyên thì Phương Truy Thủ thì gã vẫn không tìm ra cơ hội.

Phương Truy Thủ không cam lòng, không lẽ để hai văn minh chi thể đều rơi vào tay ba người Côn Bằng Vương ư? Nếu là vậy thì khó chịu lắm nha.

Xem ra mình phải tìm một minh chủ, Mộ Dung Hồng Lệ không tệ, còn có một người xếp hạng ba.

Lục Nguyên phát hiện gặp người quen, Hoang Chi Tử, mà trạng thái cũng rất kỳ diệu!

Lục Nguyên có nghĩ tới ở trong tình huống nào gặp lại Hoang Chi Tử.

Nhưng nói thật tình là Lục Nguyên chưa từng nghĩ hai người sẽ gặp mặt như thế này.

Lúc ấy mình còn nghĩ sẽ ở tuyệt địa nào đó cùng Hoang Chi Tử cao thủ quyết đấu, có phong độ tuyệt thế cao thủ cái gì.

Kết quả giờ thì hai người đều là đối tượng bị bắt giữ.

Cho nên, lúc Hoang Chi Tử ra khỉo ống tay áo Côn Bằng Vương thì Lục Nguyên giật nảy mình.

Tất nhiên hiện tại Hoang Chi Tử và Lục Nguyên đều là bị lông chim trói, chỗ bấu chốt bị lông chim quấn chặt, pháp lực không thể di chuyển.

Khi Hoang Chi Tử trông thấy Lục Nguyên thì cũng bị rung động.

Lục Nguyên cười cười nói:

- Hoang Chi Tử, không ngờ chúng ta sẽ gặp nhau vào lúc này.

Hoang Chi Tử lạnh lùng hừ một tiếng.

Có Côn Bằng Vương dẫn dắt, trải qua rất nhiều ngư quốc, rốt cuộc tới Cực Hải Chi Quốc trong truyền thuyết. Cực Hải Chi Quốc ở dưới nước qua nhiều nơi, chính giữa cong cong quấn quấn. Âu Dương Lạc thầm nghĩ nơi này không uổng là cực kỳ bí ẩn, dù là hạng năm Vô Ảnh Nhân Phương Truy Thủ có đuổi theo e rằng không bám sát được.

Họ vào trong Cực Hải Chi Quốc, đi tới một góc hẻo lánh, đó là thâm cốc không có tên.

Côn Bằng Vương đáp xuống nói:

- Chính là chỗ này, bây giờ nhờ vào ngươi, Âu Dương Lạc.

Gã quăng Hoang Chi Tử, Lục Nguyên đập xuống đất.

Âu Dương Lạc gật đầu, chỉ thấy gã lật tay ở không trung hiện ra một tòa tế đàn, tòa tế đàn vừa xuất hiện thì chỉ to cỡ bàn tay nhưng đón gió biến lớn, cỡ một gian phòng, cao một trượng. Gã giơ tay lên bỏ Hoang Chi Tử, Lục Nguyên vào tế đàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.