Ba bên lấy Lục Nguyên làm trung tâm đại hỗn chiến, đây là vì sao hắn vẫn chưa xuất hiện tại Thiên Đoạn phong.
Trong tầng tầng giết chóc, giữ mạng đã không tệ chứ đừng nói là đi Thiên Đoạn phong.
Người Nghiêm gia, hay cho người Nghiêm gia vô sỉ, bắt đầu là mời Võ Sinh Đế Tử giết mình, đợi gã chết rồi thì lập tức dẫn động tầng tầng kiếp sát. Lại còn Pháp Hoàng Đế Tử, tuy chưa thấy qua người này nhưng mình sẽ nhớ kỹ tên này, kẻ truy giết mình.
Thuấn di! Truyền tống phù! Tàng kiếm ý!
Lục Nguyên không ngừng sử dụng hai cái!
Trong cuộc chiến lần này, mấy lần đấu với cao thủ thế giới cảnh, tuy thường mấy chiêu liền gặp nguy hiểm tính mạng, nhưng dưới tình huống này vẫn sống được thì về sau có tác dụng lớn cho Lục Nguyên trưởng thành, khó mà tưởng tượng, dù gì đấu với siêu cấp cao thủ mà không chết đã là tài phú to lớn rồi.
Bên Thiên Đoạn phong.
Mọi người vẫn đang chờ bắt đầu trận quyết đấu, những vẫn chưa mở màn được, có không ít người đã rút đi, bởi vì giờ đã là trăng sao đầy trời.
Trong chức vân vân liễn truyền đến giọng nói:
- Bây giờ đã quá muộn, trong một nén hương nếu Lục Nguyên còn chưa đến thì tính hắn thua.
Một nén hương!
Thời gian đang trôi qua.
Một nén hương không tính dài.
Rất nhanh, nhang đốt đến tận cùng.
Xem ra lần này phải chúc mừng Nghiêm Thiên Pháp thắng rồi. Nghiêm Thiên Pháp cười khẽ, tất nhiên gã biết người Nghiêm gia dùng thủ đoan, nhưng gã không cho rằng người Nghiêm gia làm vậy không tốt, chỉ cần đạt thành mục tiêu, dùng thủ đoạn gì chẳng được? Đây là câu cách ngôn của Nghiêm Thiên Pháp, phong cách của người Nghiêm gia.
- Xem ra Nghiêm Thiên Pháp không chiến mà thắng rồi.
- Cái tên Lục Nguyên đó quả nhiên không dám ứng chiến.
Nhang rất nhanh đốt hết, rốt cuộc, một bóng áo xanh xuất hiện trong sân. Bóng áo xanh bay không quá nhanh, lúc đáp xuống Thiên Đoạn phong thì lảo đảo. Một ngày này trên Thiên Đoạn phong chỉ có mình Nghiêm Thiên Pháp, nay rốt cuộc xuất hiện người thứ hai.
Bóng áo xanh! Không lẽ là Lục Nguyên?
Mọi người lập tức nhìn sang, phát hiện người tới áo xanh rách rưới, mặt trên có không ít vết máu, khuôn mặt đầy mỏi mệt, xem ra chính là Lục Nguyên. Lục Nguyên đã bị thương, toàn thân đẫm máu, pháp lực tiêu hao khá nhiều.
Lục Nguyên đến, nhưng không phải trong trạng thái bình thường mà bị thương, pháp lực tiêu hao nghiêm trọng.
- Ủa, sao Lục Nguyên bị thương?
- Còn tiêu hao pháp lực nghiêm trọng như vậy, không lẽ có người truy sát hắn?
- Hền chi hắn không xuất hiện, hóa ra bị người truy giết à.
- Ta nói rồi mà, sao Lục Nguyên không dám tới chứ?
- Hì hì, chắc chắn là người Nghiêm gia.
- Đừng nói tên ra, coi chừng người Nghiêm gia tìm ngươi trả thù bây giờ. Người Nghiêm gia là một trong lục đại gia tộc pháp cổ thế giới đấy.
- Sợ cái gì, lão tử chỉ có một mạng, người Nghiêm gia muốn lấy thì tùy tiện.
Hiển nhiên đây là người không sợ chết.
- Hừ, ta còn tưởng Nghiêm Thiên Pháp của người Nghiêm gia là nhân vật gì giỏi lắm, hóa ra là vậy thôi, trước khi quyết chiến công bình sai người truy sát đối thủ, đúng là tiểu nhân vô sỉ.
- Đúng, đúng thế.
- Người Nghiêm gia chỉ là thế thôi.
- Nhưng trận chiến này e rằng Lục Nguyên sẽ thua mất. Hắn bị thương, pháp lực tiêu hao trầm trọng, vốn hắn đã không là đối thủ của Nghiêm Thiên Pháp rồi, nay e rằng càng không là gì.
Một đám người bàn tán, hiển nhiên kêu oan cho trận chiến, nhưng thấy oan thì sao chứ, cuộc chiến vẫn phải tiến hành.
Đây tuyệt đối là trận chiến không công bình.
Lúc này, gia chủ người Nghiêm gia Nghiêm Cảm Tiếu, nhân vật phong vân từng tung hoành một thời gật gù. Thật ra trong lòng Nghiêm Cảm Tiếu cực kỳ chấn kinh, gã xuất động rất nhiều người, bên Pháp Hoàng Đế Tử cũng ra nhiều người, đương nhiên gã biết Pháp Thánh Đế Tử cũng ra nhiều người lắm, ba bên đều ra không ít người. Nhưng người Nghiêm gia và Pháp Hoàng Đế Tử liên kết thế lực lớn hơn Pháp Thánh Đế Tử, cho nên lần này có rất nhiều tất sát tuyệt sát, không ngờ rằng nhiều tất sát tuyệt sát như vậy đều bị Lục Nguyên tránh được trốn thoát.
Nghiêm Cảm Tiếu biết những tuyệt sát này đáng sợ cỡ nào, dù là Nghiêm Thiên Pháp, thậm chí Phong Nhị Thập Tứ xưng hùng về tốc độ đối mặt những kiếp sát đó e rằng chỉ có thể chết uổng mạng, khó mà sống sót.
Bây giờ Lục Nguyên đã trốn thoát.
Lục Nguyên trơn trượt cỡ nào chứ!
Đừng xem thường giỏi trốn, trốn cũng có bản lĩnh, là môn bản lĩnh khá lớn!
Nghiêm Cảm Tiếu vuốt râu mình, tiểu tử này tiềm lực cực kỳ kinh người.
Đáng tiếc, lần này dù hắn có tiềm lực kinh người cỡ nào cũng sẽ thua thôi.
Nghiêm Thiên Pháp chính là trải qua lão tổ tông đặc huấn, lão tổ tông là cấp bậc phó chủ văn minh.
Còn Lục Nguyên có thể trải qua loại huấn luyện gì chứ? Còn bị thương không nhẹ, máu nhuộm áo xanh, pháp lực tiêu hao rất nhiều chỉ còn năm phần, trạng thái như vậy muốn đấu với Nghiêm Thiên Pháp là thua chắc rồi.
Pháp Thánh Đế Tử muốn kêu ngừng, nhưng Lục Nguyên và Nghiêm Thiên Pháp ở mười lăm ngày trước đã ký quyết chiến văn thư. Một khi ký kết quyết chiến văn thư thì không cách nào sửa đây.
Đây tuyệt đối là cuộc chiến không công bình vẫn phải tiếp tục tiến hành, thêm nữa lập tức bắt đầu.
Không công bằng, không công bằng.
Bắt đầu chỉ có một hai tiếng, sau thanh âm ngày càng lớn.
Thật là cuộc chiến rất không công bằng. Lục Nguyên bị thương không nhẹ, pháp lực tiêu hao đến chỉ còn năm phần, thế mà phải đối mặt Nghiêm Thiên Pháp.
Sau đó người cảm thấy không công bình ngày càng nhiều.
- Không công bình! Không công bình!
Từng tiếng kêu hòa thành một.
Gia chủ người Nghiêm gia Nghiêm Cảm Tiếu đương nhiên không để ý đám người đó nói gì, gia chủ người Nghiêm gia làm sao thèm để ý bêu danh một thời. Kiêu hùng vì đạt được mục đích là không từ thủ đoạn, bêu danh với ta như mây bay.
Gia chủ tống gia Tống Đế Vương tặc lưỡi nói:
- Da mặt Nghiêm Cảm Tiếu vẫn dày như trước, các ngươi đó, học hỏi đi.
Nói là học hỏi nhưng thanh âm hơi lớn, đây là đang tát mặt Nghiêm Cảm Tiếu. Tuy nhiên Nghiêm Cảm Tiếu đâu thèm để ý, mặt kệ gã cười giễu.
Trong chức vân vân liễn không phát ra thanh âm nào cả.
Trong tiếng rống không công bình, Lục Nguyên yên tĩnh đứng trên Thiên Đoạn phong.
- Ta đến rồi, xem ra không muộn.
Nghiêm Thiên Pháp gật đầu nói:
- Ngươi không muộn, đáng tiếc chỉ có nước thua.
Không sai, bốn phía gào thét không công bình chẳng hề ảnh hưởng Nghiêm Thiên Pháp. Bên cạnh tiếng gào quá phiền phức, nhưng chiến đấu là thế đấy, không từ thủ đoạn, chiến thắng đối thủ, điều này rất đơn giản. Dùng thủ đoạn gì thì có sao nào? Hơn nữa, Nghiêm Thiên Pháp nhếch môi nở nụ cười lạnh băng.
Lục Nguyên đến càng tốt.
Lục Nguyên không đến thì gã đúng là cũng thắng, không chiến mà thắng thì không tệ.
Nhưng mà, Lục Nguyên đến, tự tay đánh bại hắn khiến Kiếm Linh Đế Cơ biết Lục Nguyên mà nàng thích là hạng bất tài mới là chuyện càng sung sướng.
Nghiêm Thiên Pháp nhìn Lục Nguyên, nói:
- Có thể bắt đầu chưa? Thời gian một ngày sắp trôi qua.
Dưới tình huống bình thường, bây giờ pháp lực của Lục Nguyên chỉ còn lại năm phần, nên để hắn nghỉ ngơi hồi phục pháp lực mới là lẽ công bằng. Nhưng Nghiêm Thiên Pháp không có tinh thần công bình đó, gã bắt chặt tin tức quy định kết thúc trong một ngày, thế là lại dấy lên tiếng mắng, nhưng gã chẳng nghe lọt tai.
Lục Nguyên gật đầu:
- Có thể bắt đầu.
- Tốt lắm.