Nếu hắn không tăng sức chiến đấu lên chút, mặt sau giữ mạng thì không khó nhưng muốn tranh đoạt càng nhiều Trường Sinh Quả là vấn đề lớn.
Hắn phải tăng sức chiến đấu lên.
Về kiếm thuật thì không cần tăng cái gì, kiếm thuật của hắn quá cao rồi.
Về pháp lực, nếu hắn có thể từ luyện thể kỳ cửu tầng tăng lên đến luyện thể kỳ thập tầng thì có thể khẳng định một điều, có thể thắng được người nửa bước trường sinh kỳ. Một khi thắng nửa bước trường sinh kỳ, trong Trường Sinh Động hắn vô địch rồi, lúc ấy muốn cướp Trường Sinh Quả dễ như chơi.
Bây giờ cần thiết không phải đi cướp Trường Sinh Quả mà là tăng pháp lực!
Hắn luyện là Vân Long Thập Biến, muốn tăng pháp lực chỉ có thể tập trong vào Vân Long Thập Biến.
Luyện thể kỳ cửu tầng là tàn chi trọng sinh, luyện thể kỳ thập tầng là đại viên mãn.
Cái gì gọi là đại viên mãn?
Còn nhớ ở luyện khí kỳ đệ thập tầng đại viên mãn, pháp lực khắp người liên miên bất tận chảy, bất cứ kinh mạch nào đều cực kỳ thông thuận, khi đó gọi là luyện khí kỳ thập tầng đại viên mãn. Còn luyện thể kỳ đại viên mãn thì sao? Sẽ có chuyện gì? Luyện thể kỳ là luyện thân thể, khiến mỗi một tấc trên người đều luyện thông mới tính đại viên mãn ư?
Bây giờ cả người mình có bao nhiêu chỗ đã luyện thông? Ngũ tạng lục phủ, da dẻ, xương cốt, huyết dịch, đầu óc, những chỗ này đã luyện thông.
Vậy nơi nào chưa luyện thông?
Mắt, mũi, đôi tai.
Đây chắc là nơi mình chưa luyện đến, nếu có thể luyện thông hết thì chính là luyện thể kỳ, luyện thân thể đại viên mãn.
Phải như thế nào luyện thông mấy thứ đó?
Lục Nguyên có hỏi Phương Thanh Chính, có thể hỏi mà không hỏi thì uổng phí.
Phương Thanh Chính trả lời:
- Đích thực muốn luyện đến luyện thể kỳ đệ thập tầng thì phải luyện mấy thứ này, nhưng đó không dễ dàng. Ba mươi năm trước ta đã đến luyện thể kỳ đệ thập tầng, nhưng ba mươi năm nay không đột phá. Muốn đột phá trong vòng vài ngày là mộng tưởng hảo huyền.
Phương Thanh Chính cho rằng Lục Nguyên đang mơ tưởng viễn vông, cho dù Lục Nguyên ngươi có là thiên tài nhưng việc ta ba mươi năm không làm được, chẳng lẽ mấy ngày là ngươi luyện thành? Phương Thanh Chính là người thứ nhất không tin.
Đối với Phương Thanh Chính nghi ngờ, Lục Nguyên chỉ cười không nói. Nếu đã khẳng định hướng suy nghĩ chính xác thì tiếp theo là luyện làm sao.
Đem pháp lực ngưng tụ ở mắt, không đúng, pháp lực vừa ngưng lại có cảm giác bị kim đâm, xem ra không thể tiến hành đơn giản thô bạo thế này, dù sao mắt mỏng manh như đầu óc, nếu sơ sẩy thì nguy. Chưa từng nghe nói tàng chi trọng sinh có thể tái sinh khí quan mỏng manh như con mắt, một khi bị hư thì tiêu thật, trừ phi đến cảnh giới càng cao mới hồi phục lại.
Phải nghĩ cách nào mới được, Lục Nguyên rơi vào suy tư.
Trước lấy luyện mắt làm lệ đi, nếu muốn luyện mắt thì nên làm thế nào?
Con mắt có tác dụng là cảm giác ánh sáng, nhìn vật thể. Muốn cường hóa con mắt, rèn luyện mắt thì chắc nên nhìn ánh sáng càng mạnh, nhìn đến vật thể càng nhỏ, đây chắc là phương hướng nên cố gắng. Lục Nguyên suy tư, đã quyết định cách rèn luyện mắt, đương nhiên điều này phải nói đến một chuyện xưa.
Đó là chuyện xưa lúc nhỏ Lục Nguyên ở Đông Lâm trấn nghe kể.
Lúc ở Đông Lâm trấn Lục Nguyên có nghe một người kể chuyện xưa.
Câu chuyện rất đơn giản, là một người tên Kỷ Xương muốn học bắn cung.
Kết quả gã muốn thành học trỏ của tiễn thuật đại sư Phi Vệ.
Phi Vệ ra yêu cầu muốn Kỷ Xương trước tiên luyện ánh mắt, luyện đến có thể không nhắm mắt, mở mắt suốt cho đến mũi tên nhọn đến trước mắt mà không chớp cái nào thì mới có tư cách học bắn tên. Kỷ Xương luyện hai năm, rốt cuộc thành công, chạy đến chỗ Phi Vệ. Phi Vệ lại nói bây giờ học bắn tên, ngươi chỉ cần nhìn vật nhỏ mà thấy rất to thì coi như học xong.
Kết quả Kỷ Xương lấy một cọng lông trâu nhỏ xíu, ở phần đuôi cột một con rận nhỏ treo ở cửa sổ nhà mình, con mắt không chớp nhìn con rận nhỏ. Gã cứ nhìn con rận, nhìn đến ba năm. Ba năm sau, gã trông thấy con rận to như bánh xe.
Lúc Lục Nguyên nghe kể chuyện này thì con nít, đối với cái gì đều tràn ngập hứng thú, cũng thử luyện không nhắm mắt. Khi đó hắn rất hăng, luyện một tháng, đám nhóc khác sớm bỏ cuộc nhưng Lục Nguyên thì không. Kết quả một năm sau không có bất cứ thành quả, căn bản không khả năng làm được không nhắm mắt, ách một thời gian con mắt sẽ tự động chớp một cái.
Chuyện xưa đúng là gạt người.
Đây là suy nghĩ của cậu bé Lục Nguyên.
Nhưng bây giờ, hắn đã tới luyện thể kỳ cửu tầng, chỉ kém một đại viên mãn là sẽ tới đại viên mãn cuối cùng. Hắn nhớ lại chuyện xưa kia, cảm thấy có thể căn cứ theo câu chuyện, thử dùng cách đó luyện mắt, xem coi có thể thành công luyện thể hay không.
Trước tiên không nhắm mắt? Loại chuyện nhỏ này không khó. Hắn lập tức bắt đầu thí nghiệm không nhắm mắt lại.
Lúc mới bắt đầu con mắt không mỏi chút nào, thật đơn giản.
Nhưng dần dần mắt đau như kim đâm, không nhắm mắt thì rất khó chịu.
May là lúc này rút chút pháp lực vân hệ lại, pháp lực vân hệ mềm nhẹ dịu dàng vuốt một lần, lập tức tất cả mệt mỏi nơi con mắt giảm thấp nhiều, hắn cứ thế chống qua một đoạn thời gian. Lục Nguyên phát hiện bây giờ mình có thể không nhắm mắt rồi. Thực ra việc này đối với người thường là khó, nhưng với tu tiên giả thì không tính là việc khó.
Khó là cái thứ hai.
Bây giờ chỗ này không có lông trâu, cũng không có con rận, tất nhiên luyện cái này không nhất định phải là con rận.
Chỗ này, Lục Nguyên nhìn trái nhìn phải, đi tới đi lui, vừa lúc thấy một gốc cây tùng. Cây tùng lá thông từng chiếc dựng thẳng, Lục Nguyên ngồi xếp bằng ở dưới, mắt không chớp nhìn chằm chằm lá thông ngoài năm trượng đằng trước. Đương nhiên lúc mới đầu hắn chỉ thấy một chiếc lá trong đó.
Lá thông lớn hơn con rận, đây là đương nhiên.
Nhưng nhìn một chiếc lá thông không dễ hơn nhìn con rận nhỏ.
Dù sao con rận chỉ có một con, lá thông thì không biết có bao nhiêu, muốn nhìn chằm chằm một chiếc không phải việc dễ, hơi sơ sẩy là sẽ chuyển ánh mắt sang lá thông bên cạnh ngay.
Lục Nguyên nhìn chằm chằm chiếc lá thông này, lá màu xanh đâm tủa, dường như từ từ lá thông biến to rất nhiều, nhưng chỉ cần tinh thần hơi buông lỏng chuyển qua lá thông khác, lập tức cảm giác chiếc lá kia trở lại kích cỡ cũ, nhất định phải nghiêm túc rồi.
Lục Nguyên thở dài, không dám sơ sẩy nữa, nhìn chăm chú vào chiếc lá thông kia.
Thời gian trôi qua, lá thông ngày càng lớn, ban đầu nhỏ xíu xiu giờ xem ra đã lớn cỡ bút lông.
Lục Nguyên tiếp tục nhìn lá thông, chờ lá thông tiếp tục biết to. Không biết qua bao lâu, lá thông không còn giống bút lông nữa mà to cỡ cây gậy.
Lại nhìn kỹ lá thông, chẳng biết từ khi nào, lá thông đã như một cây đại thụ đứng thẳng.
Lúc này, hắn lờ mở cảm thấy có năng lượng kỳ diệu từ trong gan ngũ tạng lục phủ chuyển đến con mắt. Mắt tạm thời tối đen, một luồng sáng từ trong mắt bắn ra. Thế giới rõ ràng hơn, sáng tỏ, hiện ra từng sự vật, thế gian mọi thứ vô hạn mở rộng trong mắt hắn.
Lá thông như là cây đại thụ.
Cây tùng như núi to đứng thẳng ở đó.
Thế giới thật lớn!