Ads
Rốt cuộc mọi
thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chuẩn bị trùng kích Vô Pháp Lực kiếm đường
này thôi. Lục Nguyên mở mắt ra, phát hiện Cố Thu Thủy đã thua. Vô Pháp
Lực kiếm đường khác với kiếm đường trước. Mi Mao Kiếm Đường là đâm trúng ba mươi lần mới tính thua, nơi này thì là bị đánh đến không còn sức trả đòn hoặc là điểm yếu bị khống chế liền tính thua. Dù gì chỗ này tuy
không có pháp lực nhưng có thể điều động nguyên khí thiên địa xung quanh để chiến đấu, so với chiến đấu bình thường chênh lệch không quá xa. Cố
Thu Thủy đấu thua đương nhiên cũng bị bắt. Tức là nói bốn người xông
kiếm đường chỉ còn lại một mình Lục Nguyên, hơn nữa đây mới chỉ là kiếm
đường thứ hai mà thôi, mặt sau còn có ba kiếm đường nữa.
Có thể tưởng tượng bên trong khó khăn.
Thập Tự Đạo Nhân chắp tay sau lưng đứng, nói:
- Người tiếp theo, Lục Nguyên.
Lục Nguyên tiến lên đối diện với Thập Tự Đạo Nhân.
Thập Tự Đạo Nhân nhìn Lục Nguyên, lắc đầu nói:
- Ta vốn cho rằng lần này xông năm kiếm đường là nhân vật nào giỏi
lắm, thì ra chỉ có thế thôi. Người như vậy cũng dám xông năm kiếm đường, buồn cười thật. Thôi, ngày hôm nay để Vô Pháp Lực kiếm đường ta chém
chết hết các ngươi. Lần trước các ngươi ở Mi Mao Kiếm Đường đơn giản
nhất chiếm lợi chút xíu, đừng tưởng năm kiếm đường là dễ xông.
- Kiếm tu đến từ nước ngoài như các ngươi, hoặc là kiếm tu từ trung
ương thiên triều làm sao hiểu chỗ tinh diệu kỷ nguyên trước của tà kiếm
văn minh chúng ta được.
Giọng điệu của Thập Tự Đạo Nhân có tuyệt đối tự tin và khinh thường.
Gã xem thường là kiếm thuật của Lục Nguyên, khinh thường kiếm thuật nước ngoài, xem thường kiếm thuật trung ương thiên triều. Nếu nói trung ương thiên triều còn có kiếm thuật lợi hại chút thì chỉ có giản chi văn
minh, nhưng tăng thêm lớp áo khoác giản, không tính là kiếm thuật tinh
thuần.
Lục Nguyên vui vẻ, xuất đạo đến giờ hắn chưa từng bị xem thường về
kiếm thuật, tối đa bị người ta khinh về pháp lực thôi. Đây là lần đầu
tiên bị xem thường kiếm thuật.
Lúc này kiếm quang của Thập Tự Đạo Nhân ở không trung giãn ra, đang
thu nguyên khí thiên địa xung quanh. Rõ ràng gã định nhanh chóng đánh
bại Lục Nguyên, trò cười khiêu chiến năm kiếm đường nên dừng ở đây.
- Một kiếm này, ta muốn kiếm tu ngoại bộ như ngươi biết sự tuyệt diệu của tà kiếm văn minh chúng ta.
Lục Nguyên lạnh lùng cười, nói:
- Cũng tốt, để ta xem kiếm thuật của tà kiếm văn minh các ngươi cao hay là kiếm thuật của ta cao.
Khi nói chuyện thì Lục Nguyên vươn ra một ngón tay.
- Một kiếm, ta dùng một kiếm đánh bại ngươi.
Lúc mới rồi Thập Tự Đạo Nhân liên tiếp đánh bại Yến Phi Nhất, Cố Thu
Thủy có thể nói là liên tục chiến thắng, bây giờ Lục Nguyên lại nói là
hắn muốn dùng một kiếm đánh bại Thập Tự Đạo Nhân.
Thập Tự Đạo Nhân suýt bật cười gã phát hiện thanh niên này buồn cười
thật, buồn cười vô cùng. Về kiếm thuật thì tà kiếm văn minh là chí cao
vô thượng, ở khu đánh nhau không pháp lực này Thập Tự Đạo Nhân tự nhận
kiếm thuật của mình ở dưới văn minh cảnh có thể xếp vào ba hàng đầu
trong thiên địa.
Vô! Cùng! Buồn! Cười!
Nói! Năng! Khoác! Lác!
Đây là cảm nhận của Thập Tự Đạo Nhân đối với Lục Nguyên.
Chính lúc này, Lục Nguyên lấy ra tân kiếm lục, bá đạo nhiếp thiên!
Khoảnh khắc một khí thế bá đạo trùm lên một kiếm nhiếp thiên, không
chỉ như vậy, đạo tự phân thân cũng đang phóng ra khí thế không giống
bình thường. Nếu nói tăng bá kiếm ý còn chưa đáng sợ, vậy thêm vào đạo
tự phân thân sẽ rất khủng bố, đạo tự chính là chư thiên đệ nhất văn tự.
Vô số vòng xoáy quay quanh trên kiếm của Lục Nguyên, vô tận nguyên khí thiên địa xung quanh đều bị một kiếm này hấp thu.
Đó là một kiếm bá đạo cỡ nào!
Thập Tự Đạo Nhân phát hiện dù mình có quen thuộc nguyên khí thiên địa nơi này hơn cũng vô dụng, vì tất cả đều bị một kiếm đó hút sạch không
chừa chút nào. Sao có thể chứ! Tại sao có kiếm thuật bá đạo như vậy! Hút sạch toàn bộ, không có một chút gì dư thừa cho người bên cạnh.
Súc thế tràn đây, kích thứ nhất cũng là bá đạo nhất của Lục Nguyên,
tân kiếm lục, bá đạo nhiếp thiên! Một kiếm đánh xuống, trong đó một kích này Vô Pháp Lực kiếm đường chấn động ầm ầm.
Dưới kích này, Thập Tự Đạo Nhân biến thành một mảnh lá cây trong nước lũ, bị nhấn chìm.
Một kiếm kia bá đạo! Khiến người ta hoảng loạn.
Kiếm thế rốt cuộc hoàn toàn chấm dứt. Khi kiếm thế kết thúc thì Thập
Tự Đạo Nhân toàn thân đầy vết thương, gã thua mà không hiểu gì cả. Tại
sao mình ở trong Vô Pháp Lực kiếm đường lâu như vậy mà không nghiên cứu
ra chiêu thức giống thế, đem tất cả nguyên khí thiên địa hấp thu không
chừa chút gì, Lục Nguyên thì đã nghiên cứu ra. Suy nghĩ trước khi gã bị
trọng thương hôn mê là một kiếm kia quá bá đạo.
Thập Tự Đạo Nhân, người thủ đường cửa này, đánh bại gã tức là qua ải.
Tà Cực Thiên Tôn tuyên bố:
- Lục Nguyên thắng, thành công khiêu chiến Vô Pháp Lực kiếm đường!
Năm kiếm đường bây giờ đã qua hai.
Ra khỏi Vô Pháp Lực kiếm đường, Tà Cực Thiên Tôn nói:
- Bây giờ còn lại ba kiếm đường gồm khó bình thường Nằm Đánh Kiếm
Đường, rất khó Nhắm Mắt Đánh kiếm đường, và siêu khó Ngồi Đánh kiếm
đường. Bây giờ ngươi muốn chọn cái nào?
Lục Nguyên nói:
- Nhắm Mắt Đánh kiếm đường.
Tà Cực Thiên Tôn hỏi lại:
- Rất khó Nhắm Mắt Đánh kiếm đường ư? Sao không chọn khó bình thwòng Nằm Đánh Kiếm Đường? Vậy thì có khả năng qua ải chút.
- Không có gì hay cả, sớm muộn gì phải qua Nhắm Mắt Đánh kiếm đường.
- Qua khó bình thường Nằm Đánh Kiếm Đường mà không qua được rất khó Nhắm Mắt Đánh kiếm đường thì cũng vô dụng.
- Cũng đúng.
Tà Cực Thiên Tôn gật đầu, dẫn Lục Nguyên đi Nhắm Mắt Đánh kiếm đường.
Trên cửa Nhắm Mắt Đánh kiếm đường vẽ một con mắt nhắm.
Tiến vào trong kiếm đường, hắn phát hiện bên trong có chút ánh sáng
miễn cưỡng thấy rõ ràng, cũng phát hiện bên trong có không ít người, cỡ
vài trăm, so với Vô Pháp Lực kiếm đường trước thì nhiều người hơn rất
nhiều. Lục Nguyên nhìn hướng mấy trăm người, không thấy ai bước ra cả.