Ads
Kiếm nhẹ nhàng ngân.
Đúng rồi, Dưỡng Ngô tiên kiếm đang kêu.
Đây là lần đầu tiên Dưỡng Ngô tiên kiếm bị triệt để chém ra lỗ hổng to.
Dưỡng Ngô tiên kiếm rất không cam lòng.
Lục Nguyên nhẹ vuốt Dưỡng Ngô tiên kiếm, miệng vết thương quá lớn, suýt nữa chém Dưỡng Ngô tiên kiếm thành hai nửa.
- Dưỡng ngô dưỡng ngô, ta biết ngươi giận, thật ra lúc này ta cũng
tức lắm. Mối thù này ta sẽ trả, cho ta năm năm, trong vòng năm năm, ta
nhất định sẽ báo thù,
Năm đó ước chiến với Kiếm Chi Tử là tám năm, bây giờ Lục Nguyên cho
mình kỳ hạn. Năm năm, trong vòng năm năm nhất định sẽ báo lại ngày hôm
nay mối thù phá kiếm, trọng thương nguy ngập.
- Lần này kiếm gãy người chết.
Đôi mắt Lục Nguyên bắn ra ánh mắt phấn đấu cực kỳ mãnh liệt:
- Kiếm sẽ vì gãy mà tu sửa lại càng mạnh. Người chết rồi tu hành càng cường. Ta sẽ không thua!
- Đây sẽ là lần thất bại nặn nề cuối cùng trong đời ta, sau này ta tuyệt đối không muốn nếm mùi cay đắng như vậy nữa.
Lục Nguyên thầm nói với mình.
Đúng vậy, lần này thua quá thảm, không bao giờ muốn như vậy nữa!
Nối thống khổ thất bại nếm một lần là đủ rồi, không muốn nhấm nháp lần thứ hai.
Trong chiến đấu, người người áo đen đột nhiên lộ mặt chiếm hết ưu thế.
Hoang Chi Tử quát dài:
- Tố lắm, mặc kệ ngươi là ai trong Năm Mươi Thiên Bảng, lần sau gặp lại là ngày chết của ngươi!
Hoang Chi Tử biết bây giờ thực lực của mình kém xa người áo đen bí ẩn này. Tuy nhiên, Hoang Chi Tử tin tưởng lần sau gặp lại chắc chắn mình
có thể chém chết tên đó, bởi vì gã là Hoang Chi Tử, khí vận đệ nhất tử,
kỷ nguyên chi tử. Trước lần gặp lại đó mình phải biến càng mạnh hơn, đây không phải chuyện nhẹ nhàng gì. Hoang Chi Tử quát dài, thu lại Hồng
Hoang Thần Kích, biến mất không còn bóng dáng.
Người áo đen bí ẩn cười nói:
- Tốt lắm, Pháp Thánh Đế Tử, các vị Kiếm Môn, ta muốn mang Lục Nguyên biến mất một đoạn thời gian. Yên tâm, ta không có ác ý gì với hắn.
Nói xong gã dùng pháp lực cuốn, giây tiếp theo trong Kiếm Môn đã không thấy người áo đen và Lục Nguyên đâu.
Sau khi không gian di chuyển, Lục Nguyên phát hiện mình đang nằm trên bãi cỏ xanh ngắt, chắc là một tinh cầu không có ai đến, không khí còn
trong lành, có không ít yêu thú cường đại. Nhưng rõ ràng yêu thú to cỡ
mấy vạn trượng không dám đến gần. Người áo đen bí ẩn này khí thế quá
nhiếp người, gã không chủ động phóng ra khí thế nhưng vì quá mạnh nên
không phóng khí thế cũng đã nhiếp người rồi.
Lục Nguyên hộc máu, nói:
- Ngươi là ai? Nằm trong Năm Mươi Thiên Bảng?
Người áo đen bí ẩn cười tủm tỉm nói:
- Hoang Chi Tử bức không ra chân thân của ta nên nói ta ở trong Năm
Mươi Thiên Bảng. Hoang Chi Tử có thể buộc ra chân thân của ta mới là
quái dị, ta cũng không cần lăn lộn nữa.
Người áo đen tháo xuống mặt nạ lô gìra một khuôn mặt.
Cái này!
Lục Nguyên ngây ngốc.
Dưới mặt nạ dù là mặt mày của ai Lục Nguyên đều sẽ không quá mức kinh ngạc.
Nhưng khuôn mặt này thật là quá chính khí.
Đây thật sự như là chính nhân quân tử bẩm sinh, trời sinh có vị đại
nho. Khuôn mặt của gã đại biểu cho nho thực nghĩa, nho áo nghĩa. Dường
như gã chính là trời sinh chính nghĩa, vô địch chính khí. Chính nhân
quân tử trong chính nhân quân tử như vậy, Lục Nguyên không tưởng tượng
nổi sẽ giả trang làm người áo đen, thật là không xứng với chính khí của
gã.
- Quân tử làm việc không thể gò bó thủ đoạn.
Đại nho nói:
- Còn thân phận của ta thì cũng nói cho ngươi biết luôn vậy, ta chính là Nho Chi phó chủ văn minh.
Cái gì!? Nho Chi phó chủ văn minh???
Lục Nguyên chấn kinh rồi, không bao giờ ngờ người đến chính là Nho Chi phó chủ văn minh.
Nho Chi phó chủ văn minh không phải phó chủ văn minh bình thường mà
là có công lực cực kỳ tinh thâm, cũng là người thống trị nho chi văn
minh.
Khoan đã, mình nớ một chuyện.
Lúc mình rời khỏi Tháp Nguyên Tố định đi nghênh chiến với Kiếm Chi Tử thì giữa đường đụng phải phụ tử Lăng Thanh Vân. Phụ tử Lăng Thanh Vân
âm hiểm xảo trá muốn giết mình, kết quả mình vào Cổ Cổ tuyệt địa gặp
phải Cổ Cổ Thú, ngược lại nhờ đó tăng lên một tầng, cuối cùng giết ngược lại phụ tử Lăng Thanh Vân. Điểm này không sai, khi ấy từ lời nói của
phụ tử Lăng Thanh Vân biết được dường như Nho Chi phó chủ văn minh đi
khiêu chiến với phó chủ yêu chi văn minh kết quả là thất bại trở về,
trọng thương gần chết, lúc đó dường như Nho Chi phó chủ văn minh định
đem truyền thừa cho mình, nên mới khiến phụ tử Lăng Thanh Vân đến truy
sát.
Không ngờ bây giờ gặp được Nho Chi phó chủ văn minh.
Nho Chi phó chủ văn minh nói:
- Ngày của ta không còn nhiều nên muốn tìm một người truyền thừa.
Trong toàn trung ương thiên triều có rất nhiều nhân tài nhưng người
chính khí trong tâm thì ít đến đáng thương, chân chính phù hợp cách nghĩ của ta chỉ chỉ có một người, chính là ngươi. Ta âm thầm khảo sát ngươi
rất lâu, bao gồm ngươi vào di thất địa tà kiếm văn minh thật ra ta có
theo đến. Phải rồi, ngươi ở di thất địa có hai người gần văn minh cảnh
âm thầm bảo vệ, một là bạch y kiếm khí, một là áo xám bi kiếm khí.
Lục Nguyên nghe đến đây liền hiểu, ngươi như thế thì chắc chắn là Yến Thương Thiên và Chu Thanh Huyền rồi. Không ngờ hắn đi tà kiếm văn minh
thì hai người này âm thầm bảo vệ.
- Kiếm thuật của ngươi rất tốt, phẩm tính cũng khá.
Nho Chi phó chủ văn minh nói:
- Cho nên cuối cùng quyết định cho ngươi thử một lần, xem coi ngươi
có thể nhận truyền thừa của ta không. Vậy nên khi hậu bối Hoang Chi Tử
kiêu ngạo vô lễ định giết ngươi thì ta nhúng tay vào.
- Đương nhiên muốn nhận truyền thừa của ta không dễ dàng, phải nhận tầng tầng thử thách.
- Bây giờ cho ngươi vật truyền thừa thứ nhất đi.
Nho Chi phó chủ văn minh nói rồi giơ tay lên, trong không trung xuất hiện một văn tự chớp lóe.
- Đổ!
Nho Chi phó chủ văn minh cho Lục Nguyên món thứ nhất chính là chữ đổ.
- Văn tự này là đổ phân thân, là ba phần phân thân, không giống bình thường.
Phó chủ Nho chi văn minh nói:
- Đây là thử thách thứ nhất ta cho ngươi. Ngươi được đến đổ tự phân thân này rồi sẽ làm cái gì?
Hoang Chi Tử giận dữ nói:
- Chết tiệt! Rốt cuộc là ai trong Năm Mươi Thiên Bảng, dám đối nghịch với ta!
Đương nhiên gã phải giận dữ, gã là Hoang Chi Tử, kỷ nguyên chi tử.
Là con ông trời.
Người như gã mà thất bại một lần.
Làm sao gã không giận được?
Người khác dưới văn minh cảnh vừa nghe Năm Mươi Thiên Bảng liền im
thin thít, bởi vì người Năm Mươi Thiên Bảng là mạnh nhất dưới văn minh
cảnh.
Nhưng Hoang Chi Tử không thèm quan tâm, vì gã biết dù bây giờ mình
không bằng người trong Năm Mươi Thiên Bảng nhưng cho gã thời gian thì
chắc chắn sẽ vượt qua mọi người, đây là tự tin của kỷ nguyên chi tử.