Một khi vận dụng thứ này, phật tâm dục hỏa niết bàn một lần, là có thể
khiến phật tâm càng tinh thuần. Đồn rằng Phật Tâm Niết Bàn rất khó luyện thành, một khi thành chỉ có thể niết bàn chín lần, hơn nữa mỗi một lần
phải cách thời gian rất dài. Mọi người không ngờ Phật Chi Tử còn để lại
sát chiêu như vậy, luyện thành phật tâm dục hỏa niết bàn.
Xem ra mục tiêu của Phật Chi Tử là hướng đến tầng thứ tám mươi bốn, nếu không sẽ chẳng dùng Phật Tâm Niết Bàn làm gì.
Khi Phật Chi Tử dùng Phật Tâm Niết Bàn thì chỉ thấy thân hình gã ngày
càng nhạt, đỉnh đầu phật quyển ngày càng nhạt, dường như bị lửa niết bàn hỏa táng hoàn toàn. Khoảnh khắc, đỉnh đầu phật quyển của gã bỗng dưng
mở rộng không ít, càng tinh thuần, thêm rõ ràng.
Phật Chi Tử lần thứ hai lấy ra Phật Tâm Minh Kính, lúc này phật tâm của gã càng mạnh thì
đương nhiên Phật Tâm Minh Kính cũng mạnh hơn.
Gã lấy ra Phật Tâm Minh Kính, lập tức nắm giữ nguyên tố ô tầng này.
Lúc này xông ở trước nhất chỉ còn lại Lục Nguyên và Phật Chi Tử.
Bên ngoài Tháp Nguyên Tố, hơn chín trăm người bị đào thải, nay chỉ còn
lại mấy chục người cuối cùng. Mấy chục người còn sót lại ở ba, bốn mươi
tầng, chỉ hai người đằng trước nhất là luôn tiến lên, đó chính là Phật
Chi Tử và Lục Nguyên. Phật Chi Tử xông tầng thứ bảy mươi bốt, Lục Nguyên là vượt tầng thứ năm mươi tám.
- Rốt cuộc Lục Nguyên có thể đuổi kịp Phật Chi Tử không?
- Phật Chi Tử có thể sáng tạo ký lục sao?
Nghe đám người bàn tán, Lăng Thanh Vân hộc máu. Gã không thể tưởng
tượng Lục Nguyên mạnh như vậy. Lăng Thanh Vân cũng là người hiểu biết
Lục Nguyên, biết hắn ra khỏi Tháp Nguyên Tố người thứ nhất khai đao sẽ
là gã, cho nên gã không ở lại mà ra khỏi Nguyên Tố thành.
Lăng Thanh Vân đã chuẩn bị rồi, một khi ra ngoài sẽ tính kế thảm Lục Nguyên, không làm hắn chết quyết không dừng tay. Thật ra việc này liên quan đến
truyền thừa trong nho chi văn minh, gã không nói ra truyền thừa này
nhưng biết rõ, đầu lĩnh nho chi văn minh có xu hướng giao truyền thừa
chính khí cho Lục Nguyên. Chết tiệt! Lục Nguyên rõ ràng không phải người của nho chi văn minh, tại sao định đưa truyền thừa chính khí quan trọng đó giao cho hắn chứ?
Lăng Thanh Vân ở trong lòng trăm mối cảm xúc
nhưng mặt ngoài thì vẫn nhã nhặn, mặt nạ nho nhã này từ năm mười tuổi gã dã đeo đến bây giờ.
Lục Nguyên ở tầng thứ năm mươi chín đã bắt đầy học nắm giữ nguyên tố phổ.
Kiếm thất, tiểu kiếm giới!
Lục Nguyên phất tay chém ra chiêu kiếm thất, tiểu kiếm giới.
Lần này chỉ dùng năm mươi bốn canh giờ là đã nắm giữ nguyên tố phổ.
Tầng thứ sáu mươi, tầng này là nguyên tố như, Lục Nguyên mất năm mươi
lăm canh giờ đã nắm giữ nguyên tố như. Nắm giữ nguyên tố như rồi Lục
Nguyên cảm giác cõi trời đất có gì khác lạ, so với trước hoàn toàn khác
hẳn, dường như mình có thể trùng kích đến thế giới cảnh tứ tầng dịch vật cảnh.
Thật ra nắm giữ sáu mươi loại nguyên tố là đã có thể trùng kích thế giới cảnh tứ tầng dịch vật cảnh.
Nhưng nếu bây giờ trùng kích thế giới cảnh tứ tầng dịch vật cảnh, không sai, đúng là có thể thành công lên thế giới cảnh tứ tầng, nhưng nền
móng không sâu. Căn cơ sâu rất quan trọng, nếu không sâu mà còn mơ xông
văn minh cảnh thì đùng là mộng giữa ban ngày, dù là thiên tôn cảnh cũng
rất khó khăn. Cho nên Lục Nguyên tuyệt đối không trùng kích thế giới
cảnh tứ tầng dịch vật cảnh vào lúc này.
Nghe nói chân chính định
trùng kích văn minh cảnh sẽ không vội vã ở tầng này, đợi nắm giữ hết một trăm hai mươi loại nguyên tố rồi mới trùng kích thế giới cảnh tứ tầng.
Không chút nghi ngờ, Lục Nguyên cũng định làm vậy.
Tất nhiên nắm giữ sáu mươi loại nguyên tố không phải không có ích, Lục Nguyên cảm nhận
trong người sinh ra lực lượng. Lực lượng này sinh ra khi hắn nắm được
nguyên tố thứ sáu mươi, nhưng hắn cảm giác rõ rệt lực lượng này không
dùng để biến đổi hình dạng trạng thái vật thể mà là phá hỏng loại biến
đổi này.
Nói đơn giản là ban đầu Chiến Thú lão tổ có thể biến Lục Nguyên thành con hạc trắng.
Bây giờ Lục Nguyên có thể lợi dụng nắm giữ nguyên tố, lợi dụng lực
lượng loại phá hư biến đổi này khiến mình trở lại hình người.
Lục Nguyên thở phào một hơi, thật là không dễ dàng.
Thật ra từ khi biết năng lực thế giới cảnh tứ tầng dịch vật cảnh, mình
luôn buồn bực vì nó. Ví dụ cái lần chiến đấu cùng Chiến Thú lão tổ,
người ta mặc kệ ngươi, trước biến ngươi thành hạc trắng rồi tính tiếp,
chẳng đánh đấm gì cả. Giờ thì giải quyết xong mối lo này, ít nhất kẻ
địch không thể biến đổi mình, khiến mình có thể phát huy thực lực bản
thân.
Cái này xem như một loại năng lực hữu dụng.
Năm giữ nguyên tố thứ sáu mươi xong Lục Nguyên tiến vào tầng thứ sáu mươi mốt.
Khi Lục Nguyên vượt ải thì Phật Chi Tử cũng đang xông quan.
Phật Chi Tử không ngừng trùng kích, hiện gã đã xông đến tầng thứ tám
mươi mốt. Tầng thứ tám mươi mốt chính là nguyên tố tha, lúc này Phật Chi Tử cách tầng thứ tám mươi bốn kỷ lục cao nhất rất gần rồi, chỉ kém ba
cửa. Phật Chi Tử đặt quyét tâm phá kỷ lục lần này. Trong Khí Vận Thất Tử thì Phật Chi Tử yếu nhất, tất nhiên gã nuốt không trôi cục ức này, bây
giờ phải hãnh diện mới được.
Một cửa này tốn khá nhiều thời gian nhưng cuối cùng Phật Chi Tử thành công nắm giữ nguyên tố tha.
Đến cửa thứ tám mươi hai, tầng này là nguyên tố duyên. Phật Chi Tử có
cảm giác thật sự chỉ một chút là nở mặt rồi, chỉ cần vượt qua hai ải là
xông lên kỷ lục cao nhất, vượt ba ải nữa liền sáng tạo kỷ lục mới.
Pjhaạt tâm của Phật Chi Tử có chút không bình tĩnh, gã bình phục lại
Phật Tâm Minh Kính rồi bắt đầu xông quan. Nhưng không biết tại sao gã
vẫn không thể nắm giữ nguyên tố duyên. Đây chính là cực hạn của mình ư?
Không phục! Phật Chi Tử vô cùng không phục, sao gã chịu phục được, gã là người đàn ông sắp sáng tạo kỷ lục. Gã lại tăng lên cấp độ Phật Tâm Minh Kính nhưng vẫn không thể nắm giữ nguyên tố duyên. Tầng thứ tám mươi hai khó quá, chết tiệt.
Phật Chi Tử thử nhiều lần mà vân vô dụng.
Lúc này gã đã dùng đòn sát thủ Phật Tâm Niết Bàn rồi, trong thời gian
ngắn không thể làm lần thứ hai. Làm sao đây. Thời gian trôi qua từng
phút giây, cuối cùng, đến một trăm canh giờ. Phật Chi Tử cảm thấy có lực lượng duyên thiên địa to lớn bài xích gã ra ngoài. Thất bại!
Thật ra đến cửa thứ tám mươi hai đã là thành tích khá tốt, dù không bằng kỷ lục cao nhất nhưng tương đương không tệ.
Mặc dù Phật Chi Tử hơi bực mình vì còn một chút là thất bại, nhưng bước ra thì không mấy buồn phiền, dù sao thành tích không tệ, cách kỷ lục
cao nhất chỉ kém hai tầng, hơn nữa thành tích đương nhiên là số một.
Phật Chi Tử bước ra Tháp Nguyên Tố rồi có không ít người ùa hướng gã,
không chút nghi ngờ, họ đều là muốn dính chút quan hệ với gã.
Phật Chi Tử qua loa ứng đối, đi tới bên cạnh Đông Cực Tiên Ông, Tây Cực Tiên Ông.
Gã hỏi:
- Bây giờ có bao nhiêu người trong Tháp Nguyên Tố?
Đông Cực Tiên Ông nói:
- Hiện nay còn có hai, ba mươi người nhưng cơ bản đều khổ chiến ở ba, bốn mươi tầng.
Phật Chi Tử thầm cười trong bụng, mấy người này trùng kích chậm thật.
Phật Chi Tử không cho rằng bọn họ có thể đuổi kịp gã, chẳng qua là kéo
dài thời gian thôi, gã xông đến hơn tám mươi ải mà bọn họ còn lăn qua
lộn lại hơn bốn mươi cửa, có tiền đồ gì chứ.