Nếu nói định lý, là đạo lý do một người định xuống, là dùng phương pháp
phán đoán suy luận, lấy vì chính xác cũng làm trinh thám đích căn cứ
đích thật mệnh đề, tin tưởng là thật nhưng không chứng thật đích vật,
đơn giản mà nói chính là định lý giống như một thêm một là hai vậy.
Mà chân lý là từ cổ tới kim những đạo lý chân thật. chúng là những quy
luật hiện tượng tự nhiên tối cao mà chúng ta có thể nhận biết, có thể dự đoán được, là sự tồn tại khách quan, hình thức hệ thống lý luận tự thân suy luận không cách nào chứng minh.
Điều này vận dụng rõ ràng hệ nhân quả trong thiên địa, đơn giản là dùng thuật nhân quả đem chuyện
tới cực hạn mới có thể hoàn thành. Lục nguyên có thể cảm nhận chính là
thuật đại nhân quả của Thiên lý văn minh phó chủ hơn xa mình, chính là
trong tay hắn ta có định lý chi sách, chân lý chi bút đầy cổ quái, nếu
không tuyệt đối không thể làm được những điều như vậy.
Nhưng thế nào để phá giải đây?
Lúc này Lục Nguyên đột nhiên nghĩ tới một từ.
Sách sử khó sửa đổi! điều này nếu nói khó khăn thôi vẫn không thể lột tả hết được, không phải chỉ là khó khăn hai từ đơn giản như thế.
Không sai, sách sử ghi lại, hàng nghìn, hàng vạn năm, sách sử không thể sửa đổi được.
Sách sử, bằng chứng ghi lại những chuyện đã xảy ra giữa đất trời.
Bất kể định lý như thế nào, chân lý như thế nào, đều có sách sử như thế ấy.
Bất kể gió như thế nào, mưa như thế nào, đều được lưu trong sách sử.
Bất kể thần như thế nào, ma như thế nào, đều lưu trong sách sử.
Bất kể ngươi hoàng đế như thế nào, thần tử như thế nào, trong sách đều là như thế ấy.
Sách sử khó sửa đổi!
Vạn cổ dĩ hàng, không cần biết là đã bao nhiêu thần, ma, hoàng đế thần tử
muốn thay đổi sách sử, nhưng mà bọn họ không làm được, sách sử không
phải họ muốn sửa là có thế sửa được mà.
Định lý thay đổi, chân lý cũng là một loại có thể thay đổi, mà đặc điểm lớn nhất của sách sử chính là rất khó sửa đổi.
Nếu như mình sửa thành sử sách, nhất định có thể phá vỡ cái năng lực biến định lý thành chân lý này.
Sách sử phải viết như thế nào?
Sách sử cũng không phải là dễ viết, Lục Nguyên trước tự tại kiếm mới thế
giới chính giữa tìm tới bút cùng sách, đang chậm rãi suy nghĩ phải viết
sách sử thế nào.
Đúng rồi, Lục Nguyên nghĩ tới viết sách sử như thế nào.
Bởi vì đang nhậm được sự tín nhiệm tuyệt đối của Nho chi văn minh, cuối
cùng đang hô hào, thời điểm truyền thâu, Lục Nguyên thật ra cũng cảm
nhận được lịch sử của Nho chi văn minh, cũng cảm nhận được lịch sử của
thiên lý văn minh, mà bây giờ chỉ cần mình mang những thứ này viết vào
trong sách liền được.
Lục Nguyên lấy bút ra, viết vào sách.
Viết lên mỗi điều mà mình cảm nhận được viết xuống, tốc độ viết chữ của Lục
Nguyên thật nhanh, mỗi giây đều viết ra hơn vạn chữ, không ngừng viết
vào sách.
Không đúng, không đúng.
Viết xong một lần, Lục Nguyên liền phát hiện không bình thường.
Mặc dù đã viết những thứ này rồi, nhưng cảm giác được cái mình đang viết
vẫn không phải sách sử, căn bản là không thể khắc chế được tác dụng của
định lý chi sách, chân lý chi bút.
Cứ như vậy viết, Lục Nguyên lại viết lại lần thứ hai, nhưng lần thứ hai viết vẫn thấy chưa đúng, lại tiếp tục sai rồi.
Không có cách nào, lại tiếp tục viết lần thứ ba, viết bằng tốc độ một giây
hơn một vạn chứ, thậm chí là mấy vạn chứ để viết. nhưng bất luận là viết thế nào, đều cảm giác có một cái gì đó vẫn không đúng, một lần lại thêm lần nữa thất bại, mỗi lần lại không ngừng viết lại, rốt cuộc là sai ở
đâu đây?
Lục nguyên đang trầm tư suy nghĩ.
Đúng rồi, Lục Nguyên vỗ đùi!
Nếu nói sách sử, phải viết đúng sự kiện thật sự, không được ngụy tạo, ngụy
sử đương nhiên là không có tác dung rồi. cho nên khi viết sử không thể
thêm quá nhiều tình cảm cá nhân, phải dứt khoát dùng thái độ khách quan
viết sử, mới là trì sử chi đạo. có tình cảm, có thiên ý thì không phải
là chân chinh trì sử chi đạo.
Mà những lần trước mình viết sử lại rót vòa đó quá nhiều tình cảm của bản thân, mình tức giận, như vậy thử
viết ra tất nhiên không phải là sách sử, chẳng qua chỉ là ngụy sử mà
thôi.
Không sai, vô luận là có thích Nho chi văn minh tới chừng
nào, bất luận là có hận thiên lý văn minh phó chủ tới chừng nào, nhưng
viết sách sử là đều phải viết thật công bằng.
Tinh thần Lục Nguyên run lên, lập tức bắt đầu viết sử.
Lần này dùng tốc độ chậm hơn viết sách sử, một giây chỉ viết chừng năm ngàn chữ, bắt đầu thật nghiêm túc viết sử, viết nên Nho chi văn minh lịch
sử, đem tất cả những sự việc phát sinh ở Nho chi văn minh viết lại. tất
cả sự việc xảy ra ở Nho chi văn minh hoàn toàn là khách quan, dù là
những chuyện hữu ái, tình sư môn, tình huynh đệ, tình yêu nam nữ. tất cả trong đó hoàn toàn không có chữ nào là giả.
Rồi sau đó khi viết
toàn bộ những sự việc của thiên lý văn minh, cũng là hoàn toàn khách
quan mà viết. viết ra vô số sự tích trên giấy, tổng kết lại tam cương
ngũ thường, cùng phong kiến, trói buộc. Lục Nguyên dfng bút viết tám chữ to, rồi cũng dừng bút.
Mà khi dùng bút, quyển sách trên tay bỗng nhiên otar ra vô số ánh hào quang.
Đây là ánh sáng của sự thật, là ánh sáng của việc minh chứng lịch sử.
Sách sử, thành!
Lục Nguyên rốt cuộc cũng viết ra quyến sách sứ đầu tiên, cũng không phải là quyển sách sử bình thường, mà là cuốn sách sử ghi lại vô số tinh thần,
là cuốn sách sử tuyệt đối trung lập khách quan.
Đây chính là vật khắc chế định lý chi sách, chân lý chi bút. Bây giờ cuối cùng có thể lên đường rồi.
Mang theo vô số kỳ vọng của Nho chi văn minh, thiên lý văn minh, Lục Nguyên bắt đầu lên đường.
…
Mà bên ngoài Thiên lý văn minh đang diễn ra một cuộc kịch chiến, đây chính là Cầm chi văn minh phó chủ đang đánh về phía Thiên lý văn minh phó
chủ.
Cầm chi văn minh phó chủ không ngừng di chuyển trên không,
đồng thời không ngừng gảy đàn. Bây giờ nàng đã đàn tới khúc thứ mười
“mai hoa tam lộng”, , mai hoa nhất lộng đoạn nhân tràng, mai hoa nhị
lộng phí tư lượng, mai hoa tam lộng phong ba khởi, vân ba sâu nước mịt
mờ, một khúc mai hoa tam lộng này, thanh oán u úc, mà Cầm chi văn minh
phó chủ rất thích hợp gảy khúc nhạc như vậy.
Thiên lý văn minh
phó chủ đang cầm định lý chi sách, chân lý chi bút trên tay, không ngừng tấn công hướng về phía Cầm chi văn minh phó chủ, bây giờ đang giữ
thượng phong. Vai phải Cầm chi văn minh phó chủ đã bị đâm một nhát, máu
tươi chảy ra.
Tình thế đang bất lợi cho Cầm chi văn minh phó chủ.
Ngay vào lúc này, Cầm chi văn minh phó chủ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lung trong trẻo nhìn về phía Thiên lý văn minh phó chủ:
- Thiên lý văn minh Phó chủ, ngươi thua, ta mười khúc hợp nhất, đại bi tiểu hận phú thành.
Mười khúc hợp nhất, đại bi tiểu hận, có đại bi thương tiểu oán hận, chính là khúc đàn mạnh nhất của Cầm chi văn minh Phó chủ.
Đại bi thuấn phát, tiểu hận trọng kích.
Đại bi tiểu hận, bi che thiên địa, bi che kỷ nguyên.
Đây chính là đại bi tiểu hận.