Văn minh cảnh, quá khó khăn, vô vàn khó. Mười vạn năm, mấy chục vạn năm, thậm chis là năm tháng lâu hơn nữa rất khó ra một văn minh cảnh.
Lúc Lục Nguyên định rời đi thì nhân một phong thư.
Thư phát ra từ Kiếm Môn.
Lục Nguyên xem nội dung lá thư, ngây ngẩn.
Thư do Thái Sử Không viết, nội dung như sau:
[Kiếm Chi Tử phá quan ra, lần này xuất quan dường như đến cảnh giới khá cao, ra vẻ là đứng đầu Kiếm Môn. Hơn nữa hắn tìm đến một người năm đó
Kiếm Môn thả đi, cùng Kiếm Diệt lão tổ tranh chấp người tên là Kiếm Điên Chân Nhân. Kiếm Điên Chân Nhân năm đó cùng Kiếm Diệt lão tổ cạnh tranh
vị trí chủ kiếm tổ tinh thần, chủ nhân thật sự của Kiếm Môn chính là chủ kiếm tổ tinh thần.]
Kết quả là Kiếm Điên Chân Nhân thảm bại bị đuổi đi.
Hiện giờ Kiếm Chi Tử lại tìm đến Kiếm Điên Chân Nhân, là nghi ngờ khả năng hợp lý chức chủ tinh thần mà Kiếm Diệt lão tổ làm.
Nói đơn giản là Kiếm Điên Chân Nhân lần này muốn tôc chức tuyển lại chủ kiếm tổ tinh thần, không chút nghi ngờ, đây tuyệt đối không phải ý của
Kiếm Điên Chân Nhân mà là của Kiếm Chi Tử.
Không chút nghi ngờ, Kiếm Chi Tử muốn mượn điều này nắm giữ kiếm đạo, Kiếm Điên Chân Nhân chỉ là
con rối trước sân khấu của Kiếm Chi Tử mà thôi.
Kiếm Chi Tử không
thể xem thường, gã là một trong Khí Vận Thất Tử, mưu kế biến đổi không
kém gì Hiên Viên Vọng mà còn ở trên nữa. Thời gian dài gã không tiếng
động, lần này lên tiếng đã là thế công kích sấm sét. Cho nên có thể nói
bây giờ Kiếm Môn cực kỳ nguy hiểm.
Hiện nay Lục Nguyên chỉ là thế
giới cảnh tam tầng, định đi tìm chút nguyên tố, giờ nghe đến tin này thì không thể không lập tức trở về Kiếm Môn, để xem bây giờ Kiếm Môn ra sao rồi.
Lục Nguyên lập tức không ở lâu, rời khỏi Nguyên Tố thành, nhất kiếm phá không, ngự kiếm đi hướng không trung mênh mông.
Lục Nguyên một người một kiếm, ngự kiếm lướt như bay, bây giờ Kiếm Môn ra vấn đề thì tất nhiên phải chạy ngay đi.
Cứ thế một đường lướt kiếm, hai bên là trời sao mênh mông, vô số ánh sao xẹt qua.
Bay thật lâu sau Lục Nguyên bỗng dừng bước.
Bởi vì lúc này Lục Nguyên bản năng cảm giác đằng trước có nguy hiểm.
Chợt vang lên một giọng nói ôn hòa:
- A, ngươi phản ứng nhanh đấy, không rơi vào la võng của ta.
Lục Nguyên nhìn sang, không phải là tiểu nhân Lăng Thanh Vân thì là ai?
Lăng Thanh Vân cũng xem như là điển hình ngụy quân tử, mặt ngoài thì
công tử nhã nhặn, sự thật là ngụy quân tử mười phần mười. Trong Tháp
Nguyên Tố gã muốn ám toán Lục Nguyên, kết quả bị hắn một chiêu đánh
thương, nhưng gã để lại hậu chiêu bỏ chạy ngay.
Bây giờ lại dám ra mặt.
Lục Nguyên kinh ngạc hỏi:
- Không phải chứ, ngươi ở đây? Không sợ ta chém chết à?
Lăng Thanh Vân mỉm cười nói:
- Tất nhiên là ta không sợ, bởi vì ngươi không có năng lực giết ta.
- Ồ, vậy hả?
Lục Nguyên không vội vã, vì chỗ Lăng Thanh Vân đứng hình như khá nguy
hiểm, đó là trực giác mách bảo hắn, khiến hắn không dám nhúc nhích lung
tung.
- Thật là trực giác nạy bén.
Lăng Thanh Vân chắp tay sau lưng khen một tiếng, trước và sau người gã xuất hiện nhiều võng to.
- Đáng tiếc, ta chuẩn bị nhiều lướt để bắt ngươi, là pháp bảo cố ý đem tới thế mà ngươi không trúng kế, tiếc thật.
Gã làm bộ dạng tiếc nuối.
*Phập!*
Không biết từ khi nào sau lưng Lục Nguyên xuất hiện một thư sinh khoảng bốn mươi tuổi, mặt mày có bảy phần giống Lăng Thanh Vân, tay cầm một
thanh trường thương, có chút vị văn thư sinh múa trường thương.
- Lục Nguyên này không mạnh bao nhiêu, chỉ có thế thôi.
Trung niên thư sinh biến sắc mặt, nói:
- Ủa, không đúng, đây là giả.
- Mới rồi đương nhiên là giả, thật tiếc nuối đó là phù sinh nhược mộng của ta.
Ở không xa xuất hiện một Lục Nguyên lành lặn, nói:
- Ngươi là ai?
Trung niên thư sinh lạnh nhạt nói:
- Tuổi còn trẻ mà ghê gớm thật, có thể tránh một quân tử thương của ta.
Một thương của gã vô cùng âm độc, thế mà gọi là quân tử thương, người này đúng là cùng một giuộc với Lăng Thanh Vân.
- Phải rồi, tên ta là Lăng Hùng Thiên, là phụ thân của Lăng Thanh Vân,
còn về tại sao chúng ta phải giết ngươi thì đừng quan tâm.
Phụ tử họ Lăng không nói lý do giết Lục Nguyên cho hắn biết.
Hai phụ tử đều là kẻ âm độc, tin tức quan trọng như vậy sao chịu nói cho Lục Nguyên biết chứ.
Thật ra chuyện này liên quan đến một việc xảy ra không lâu trước đó.
Phó chủ nho chi văn minh, tính cách người này cùng một số người văn
minh cảnh trong thiên địa khác nhau rất lớn. Văn minh cảnh khác đa số
tính tình kiêu hùng, gian xảo vô cùng, còn tính cách của phó chủ nho chi văn minh thì vô cùng thẳng thắng bi kịch, sáng lập ra nho chi văn minh, bảo vệ nho chi văn minh.
Nho chi văn minh vốn có hai vị chủ phó văn minh, một là phó chủ nho chi văn minh, một là phó chủ tam thư văn minh, trước đó không lâu lại hiện ra một vị phó chủ khí tiết văn minh.
Chính vì nhà mình còn có hai phó chủ văn minh nên phó chủ nho chi văn minh đã làm một chuyện khá chấn động.
Đó là đi di thất địa, khiêu chiến với phó chủ yêu chi văn minh kẻ thù nhiều năm.
Kết quả trận chiến đó là phó chủ nho chi văn minh thua mà còn sắp chết, đương nhiên phó chủ văn minh hấp hối kéo dài rất nhiều năm.
Phó chủ nho chi văn minh cảm thấy mình không còn sống bao lâu nên đem ban đầu
văn tự của mình, chữ nho giao phó chủ tam thư văn minh. Đem ban đầu văn
tự chữ khí chó phó chủ khí tiết văn minh. Cùng lúc đó gã định tuyển một
truyền nhân, đem tài học một đời và ban đầu văn tự cuối cùng chữ chính
giao cho truyền nhân đó.
Không chút nghi ngờ, Lăng Thanh Vân là người xuất sắc nhất trong lứa thanh niên.
Lăng Thanh Vân rất có khả năng được truyền thừa.
Nhưng Lăng Thanh Vân chờ hoài chờ mãi không chờ đến truyền thừa, bóng
gió hỏi thăm thì hình như phó chủ nho chi văn minh vừa mắt Lục Nguyên
gần đây trỗi dậy hơn, định đem truyền thừa cho hắn.
Đem truyền thừa
cho người thuộc văn minh của mình, điều này có lẽ phó chủ văn minh khác
làm không được nhưng phó chủ nho chi văn minh thì tuyệt đối có thể. Đây
là một người hào hùng mà bi ca, chỉ cần thấy Lục Nguyên vừa mắt liền có
khả năng đem chữ chính và truyền thừa cho hắn. Lăng Thanh Vân sốt ruột,
sau sự kiện Tháp Nguyên Tố càng nôn nóng. Lục Nguyên biểu hiện càng hảo
thì khả năng gã được ban đầu văn tự chữ chính càng nhỏ, cho nên gã như
đứng đống lửa như ngồi đống than.
Vậy nên gã và phụ thân Lăng Hùng Thiên đến đây tập kích Lục Nguyên, muốn giết chết hắn.
Kết quả là xảy ra tình huống trước Lục Nguyên.
Lục Nguyên thì sao? Vốn hắn vội vã chạy về Kiếm Môn nhưng dựa vào bản
năng thoát khỏi la võng trước mặt, bằng vào phù sinh nhược mộng thoát
khỏi một thương âm độc trí mạng của Lăng Hùng Thiên.
Đương nhiên dù
là vậy thì Lục Nguyên cảm thấy Lăng Hùng Thiên này không tầm thường,
dường như thực lực của gã khá ghê gớm, ít nhất có thực lực thế giới cảnh ngũ tầng. Thật ra Lăng Hùng Thiên đúng là thực lực thế giới cảnh ngũ
tầng, còn Lăng Thanh Vân hiện nay là thế giới cảnh tam tầng.
Bọn họ làm chuyện này vô cùng âm độc nên không thể điều động nhiều lực lượng nho chi văn minh hơn, chỉ có hai phụ tử ra trận.