Lực lượng này cường đại khó mà tưởng tượng.
Với tác dụng của lực
lượng này hắn bị cuốn đi, tiến vào thực quản, không ngừng bay lên, ngược hướng trở về, mắt thấy sắp ra khỏi văn minh thánh địa.
Đây là lực lượng cường đại vô biên, mang mọi người ra khỏi văn minh thánh địa.
Dù là ai cũng không thể chống lại lực lượng này.
Đây chính là dư uy của chủ văn minh.
Dư uy mà đã khủng bố như thế!
Trong lòng Lục Nguyên thầm thán phục.
Lại nói lực lượng này cuốn Lục Nguyên đi tới phần đầu thì thấy Hoang Chi
Tử, gã cũng bị lực lượng này cuốn lấy không thể nhúc nhích.
Ánh
mắt Hoang Chi Tử quét qua Hoa Pháp Thánh rồi cuối cùng ngừng ở trên
người Lục Nguyên. ánh mắt gã dừng ở Lục Nguyên lâu nhất, mặc dù Hoa Pháp Thánh lợi hại nhất trng cả đám, bây giờ cũng mạnh hơn Lục Nguyên nhưng
tiềm lực lại không bằng hắn, sau này Lục Nguyên sẽ càng mạnh.
Hoang Chi Tử nhìn hướng Lục Nguyên, cười nhạt bảo:
- Lục Nguyên, lần tới gặp mặt ta sẽ chém ngươi dưới hồng hoang thần kích của ta.
Lục Nguyên cười lạnh nói:
- Vậy phải chờ ngươi có bản lĩnh đó không đã.
Hắn không sợ Hoang Chi Tử, can đảm trào dâng, đấu với gã hai lần hắn đều
hoàn toàn yếu thế nhưng có niềm tin rất lớn vào đợt đối đầu sau, nên
không sợ chút nào.
Lực lượng không gì sánh bằng này mang mọi
người ra khỏi văn minh thánh địa, hàm răng to khủng bố giơ lên, tất cả
đều rơi ra ngoài văn minh thánh địa.
Trong văn minh thánh địa ở thời gian khá lâu, bây giờ thì rốt cuộc đi ra.
Hiện tại Hoang Chi Tử ở phút cuối bị Hoa Pháp Thánh cho một kích, ăn Lục
Nguyên một kiếm đã bị thương không nhẹ. Dù là Hoa Pháp Thánh hay Lục
Nguyên đều là hạng khó xơi, cho nên Hoang Chi Tử chỉ đành đè nén sát khí đánh chết Lục Nguyên, rời đi. Lần này đối với Hoang Chi Tử mà nói là sỉ nhục to lớn, hoang minh gã lãnh đạo vậy mà bị thua, chỉ lấy được có hai phần hỗn độn văn minh mảnh vỡ thôi, có thể nói là thất bại hiếm có
trong đời kỷ nguyên chi tử.
Lục Nguyên đi theo đám Hoa Pháp Thánh, Pháp Thánh Đế Tử, Pháp Chi Tử về pháp cổ văn minh.
Hết cách rồi, bây giờ hắn không có chỗ nào để đi cả, nguyên Kiếm Môn bị Chu Thanh Huyền lấy đi rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY-Y.com
Trải qua kề vai chiến đấu, bây giờ Lục Nguyên và mấy người pháp cổ văn minh
có quan hệ khá thân. Đương nhiên cũng kính nhờ Pháp Thánh Đế Tử, kêu gã
đi tra tin tức hiện tại của Hoa Sơn, mặc dù hắn tin tưởng tuyệt đối vào
Yến Thương Thiên nhưng cũng muốn biết bây giờ Hoa Sơn ra sao rồi, chắc
Giản Vân Sầu chỉ là buông lời quấy rối tâm trí hắn mà thôi.
Một đường đi pháp cổ văn minh, giữa đường có cùng đám người Hoa Pháp Thánh giao lưu nhiều.
Bây giờ sức chiến đấu của Hoa Pháp Thánh đứng trên Lục Nguyên, kinh nghiệm
rất dày dạn, có nói cho hắn biết không ít kinh nghiệm, Lục Nguyên được
lợi rất nhiều.
Lục Nguyên có không ít lối suy nghĩ mới lạ cũng giúp ích cho Hoa Pháp Thánh mở mang.
Pháp cổ văn minh đã ngay trước mắt.
Lục Nguyên nghĩ có thể gặp Kiếm Linh Đế Cơ thì có chút mong chờ, đúng vậy,
đã lâu rồi không thấy nàng. Khi đánh chết Chu Nhân Dục dùng vài kiếm vấn tình, tương tư thì lòng hắn hiện ra bóng dáng của Kiếm Linh Đế Cơ.
Đạo là vô tình lại có tình, tình của mình là lạnh nhạt như vậy đấy.
Nhưng sau khi trở lại pháp cổ văn minh, người thứ nhất gặp không phải Kiếm Linh Đế Cơ mà là Mộng Hồ Đế Hậu.
Mộng Hồ Đế Hậu khác với đế phi bình thường.
Đế phi chỉ có thể xưng là đế cơ, mà đế hậu thì xưng đế hậu.
Mỗi một đế hậu của cổ văn minh đều là nhân vật phó chủ văn minh.
Mộng Hồ Đế Hậu cũng là như vậy.
Toàn thân Mộng Hồ Đế Hậu bao phủ trong mây trong sương, thấy không rõ ràng,
mặt che khăn mỏng, dáng người yểu điệu, mặc đồ xanh váy thướt tha, tóc
cột cao, có sự cao quý ung dung trang nhã, một loại lạnh nhạt tuyệt hoa
phong hoa, tất cả đều là vị nhàn nhạt khiến người không thể nhìn gần.
Vị Mộng Hồ Đế Hậu này không bình thường, bà là người sống qua vài kỷ
nguyên, cũng là đế hậu duy nhất của pháp cổ văn minh, nghe nói còn nắm
giữ ban đầu văn tự mộng tự. Ban đầu văn tự mộng tự có được lực lượng
thần kỳ, vô số người đấu cùng bà đều rơi vào mộng cảnh, không địch lại
nổi.
Mộng Hồ Đế Hậu thật ra là nhân vật cực kỳ mạnh của pháp cổ văn minh.
- Di thất địa và trung ương thiên triều có một số thế lực rục rịch, cho nên sau này sẽ do bổn hậu quản lý đi.
Giọng của Mộng Hồ Đế Hậu hư ảo mông lung không biết phát ra từ đâu, nghe
giọng bà thanh nhã nhè nhẹ khiến người như rơi vào mộng. Đối với việc
trao ra quyền lực, Pháp Thánh Đế Tử và Pháp Hoàng Đế Tử không ai bất mãn cả.
Một là vì mhdc bản thân có uy vọng quá cao, họ không thể nảy ra bất cứ phản kháng gì.
Hai là lúc thái bình Pháp Thánh Đế Tử, Pháp Hoàng Đế Tử có thể trấn trận
được, tay nắm quyền thế, nhưng đó là hòa bình, bây giờ rõ ràng không
phải là lúc. Cao thủ xuất hiện, Khí Vận Thất Tử đều có thành tựu cả, rồi còn thế lực khác rục rịch nữa. Hai vị này không thể trấn tình hình được cho nên giao Mộng Hồ Đế Hậu xử lý cũng là rất bình thường.
Mộng
Hồ Đế Hậu nhìn Lục Nguyên, hắn hoảng hốt cảm thấy như đang ở trong mơ.
Trong mơ có một người đàn bà phong hoa tuyệt đại nhìn hắn.
-
Ngươi chính là người đàn ông mà Tụ Tuyết trúng ý phải không? Cả người
kiếm khí, như là thượng cổ kiếm giả. Phải rồi, cũng đã lâu không thấy
thượng cổ kiếm giả.
Mộng Hồ Đế Hậu hỏi:
- Việc văn minh thánh địa như thế nào?
Việc này do Hoa Pháp Thánh bẩm báo, gã kể lại toàn bộ chuyện trong văn minh
thánh địa, có mấy điểm đáng ngờ ở bên trong, đó là ai giết Hỗn Độn Ma
Thiệt Chủ, Hỗn Độn Não Phong Bạo Chủ, và sau đó là cuộc chiến đỉnh Tim
Sơn, Hoa Pháp Thánh kể cụ thể hai điều này đặc biệt là phần sau.
Nghe Hoa Pháp Thánh bẩm báo xong, nói Lục Nguyên lấy một địch sáu đối phó
Ngọc Hoàng Đại Đế, Tiên Chi Tử, Giản Vân Sầu, Chu Nhân Dục, Hoang Thánh
Đế Tử, Lực Hùng Đế Tử, rồi phút cuối thắng trận chiến, Mộng Hồ Đế Hậu
nghe mà thầm giật mình, đôi mắt như mộng nhìn chăm chú Lục Nguyên một
lúc.
- Thú vị lắm.
Mộng Hồ Đế Hậu nhìn hướng Lục Nguyên,
khí vận đệ bát tử này tuy rằng không thể đối kháng với khí vận đệ nhất
tử Hoang Chi Tử nhưng cũng tương đương hiếm có. Người như vậy khá xuất
sắc, tiếc rằng hắn luyện kiếm chứ không phải pháp thuật, pháp cổ văn
minh không thể dốc sức bồi dưỡng được. Thật ra lúc ở cấp thấp thì dù là
kiếm hay pháp thuật đều có thể bòi dưỡng, nhưng đến đẳng cấp như Lục
Nguyên rồi thì không dễ dàng.
Mỗi người đều có phong cách riêng của mình.
Nếu như dùng pháp thuật ảnh hưởng thì sẽ thay đổi phong cách của Lục Nguyên.
...........
Phượng các long lâu liên trời cao, ngọc thụ quỳnh chi tác yên la.
Giáng Tuyết Cung là cung điện của Kiếm Linh Đế Cơ.
Tòa cung điện tạo hình không quá xa hoa, cung tường như tuyết, mặt đất đầy
cỏ xanh, có vài chỗ núi giả hồ nước, cung viện thâm thâm, hành lang dài
dặc, phác họa độc đáo đặc biệt. Tòa cung điện kém xa của ba vị tỷ tỷ Phi Phượng Cung, Phi Hồng Cung, Lạc Hà Cung nạm vàng khảm thúy,dùng lam
điền bích, mã não trang sức tinh tế.
Trong một góc Giáng Tuyết Cung có năm phụ nữ xinh đẹp.
Người dẫn đầu diện mạo thiên hướng bình thường, hào phóng, bới tóc đàn bà đã
có chồng, có cảm giác hào phóng khí chất rất tuyệt. Trong pháp cổ văn
minh năm vị đế cơ thì đế cơ thứ nhất là Phong Nhiễm Đế Cơ. Phong Nhiễm
Đế Cơ gả cho võ cổ văn minh Võ Thánh Đế Tử, lần này về nhà mẹ đẻ thăm.
Người đàn bà thứ hai lướn lên yêu kiều có chút giống tiểu yêu tinh rồi lại
cho cảm giác mị hoặc thiên hạ, chính là trong năm vị đế cơ xếp thứ hai,
Nguyệt Mị Đế Cơ, gả cho phong chi văn minh Phong Tinh Tinh, lần này cũng về nhà mẹ đẻ.
Người đàn bà lớn lên manhr mai, khí chất cũng yếu
đuối, mắt cong cong mày cong cong, có vẻ rất là yểu điệu con gái, lại
vấn tóc đàn bà. Loại cảm giác kết hợp giữa cô gái và đàn bà rồi thêm khí chất yếu đuối khiến người động lòng, chính là trong năm vị đế cơ xếp
thứ ba, Nhu Phúc Đế Cơ, gả cho pháp cổ văn minh Hoa Pháp Hồi, là đệ đệ
của Hoa Pháp Thánh, cũng là một cao thủ nửa bước văn minh cảnh.