Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 1072: Chương 1072: Tại Địa Long Tinh(2)




Lão hỏi:

- Ngươi nói cái gì? Lục Nguyên một người xông Thú Hồn Sơn cứu đám Kiếm Môn Cửu Thanh Sơn? Hắn đang đi tìm chết ư?

Phó lão quỷ không có nhiều râu, thường ngay một cộng cũng rất quý giá, bây giờ một hơi giật đứt nhiều cộng mà không để ý, hiển nhiên lão quá kinh ngạc.

Người báo tin gật đầu khẳng định:

- Đúng vậy!

- Cái này phải đề phòng người Thiên Thủy Môn, Ngự Hỏa Môn thừa dịp loạn mà động, cho nên chúng ta không thể đi cứu giúp bên Thú Hồn Sơn. Tất nhiên bên Thú Hồn Sơn không cần chúng ta giúp đỡ, mấy chục người Hoang Thú Môn không đập chết mọt mình Lục Nguyên thì đúng là chuyện lạ. Đáng tiếc Lục Nguyên này không phải chính tay ta giết.

Vô Song Môn và Lục Nguyên có mối thù lớn, thù hận sâu vô cùng tận.

- Thôi, lấy ra thủy kính thuật cho ta, ta muốn xem Lục Nguyên chết.

Trên mặt kính nước của thủy kính thuật đương nhiên chỉ hướng Thú Hồn Sơn, muốn nhìn hình ảnh bên đó.

Tại liên minh ba phái Kiếm Môn, Thiên Thủy Môn, Ngự Hỏa Môn cũng dấy lên oanh động to lớn.

Bên Ngự Hỏa Môn.

- Lục Nguyên một mình xông Địa Long Tinh Thú Hồn Sơn! Quá làm bậy rồi.

Ngự Hỏa Môn thái thượng trưởng lão Chúc Viêm nghe nói việc này rất kinh sợ. Lão không ngờ Lục Nguyên sẽ làm ra chuyện kinh khủng như vậy, nhưng kinh về kinh hắn có khả năng rất lớn chết ở Thú Hồn Sơn.

Chúc Viêm thở dài nói:

- Thanh niên bây giờ xúc động quá.

Người Ngự Hỏa Môn ở bên cạnh Chúc Viêm hỏi:

- Chúc trưởng lão, tiếp theo chúng ta nên làm sao? Có trùng kích Địa Long Tinh cứu ra Lục Nguyên.

- Để ta xem coi nào.

Chúc Viêm nhìn một lát thế cục trên Địa Long Tinh, nói:

- Không, trên Địa Long Tinh không có hỗn loạn gì cả. Vô Song Môn và Thiên Sơn Môn trận địa sẵn sàng đón quân địch, như như là cái túi vậy, nếu chúng ta xông vào là rơi vào bẫy của đối phương, chết không có chỗ chôn.

Chúc Viêm lắc đầu nói:

- Nếu tình huống cho phép thì đương nhiên chúng ta muốn cứu minh hữu, nhưng bây giờ tình hình không được. Chúng ta không có khả năng vì cứu người Kiếm Môn mà bỏ mạng. Truyền lệnh của ta, toàn quân bất động, phải hình thành thế giằng co với Vô Song Môn, tránh cho Vô Song Môn đi cứu viện Thú Hồn Sơn.

Tuy Lục Nguyên chắc chắn sẽ chết tại Thú Hồn Sơn nhưng có chỗ nào giúp được thì sẽ giúp.

Bên Thiên Thủy Môn.

- Lục Nguyên một mình xâm nhập Địa Long Tinh Thú Hồn Sơn.

Thiên Thủy Môn thái thượng trưởng lão Cơ Thiên Vũ khuôn mặt như trong sương mù thấy không rõ.

- Thật to gan!

Cơ Thiên Vũ suy tư, thiên phú kiếm đạo của Lục Nguyên cao đến có thể tự sáng chế ra kiếm chiêu cấp diệt thế, người như vậy sẽ chết tại đây sao?

Địa Long Tinh, trên Thú Hồn Sơn.

- Ha ha ha ha, không ngờ có người đến tìm chết, thật buồn cười quá đi!

Người cười to lấy ra yêu thú hồn của mình, trên đỉnh đầu hiện ra ảo ảnh Tam Đầu Khuyển. Tam Đầu Khuyển là một trong thượng cổ yêu thú, có ba cái đầu, mỗi cái đầu có năng lực khác nhau. Đỉnh đầu gã hiện ra Tam Đầu Khuyển nó kêu gầm gừ.

- Lục Nguyên, tại thế giới hỏa sơn ta thua ngươi nhưng tiếc rằng lần này không phải một chọi một mà là đánh hội đồng!

Người từng bị Lục Nguyên đánh bại ở thế giới hỏa sơn trên đỉnh đầu xuất hiện bóng một con chim to đỏ rực, đó là ảo ảnh Chu Tước. Sức nóng cháy tản ra, như tiến vào thế giới lửa vậy.

- Ha ha ha ha! Lục Nguyên, nghe nói ngươi vào thế giới cảnh, để cao thủ thế giới cảnh nổi danh đã lâu như ta gặp gỡ người mới vào thế giới cảnh nhà ngươi!

Đỉnh đầu người này xuất hiện bóng một con rắn có bốn cánh, đó là Điện Quang Xà, được gọi là tốc độ như tia chớp.

- Tiểu bảo bối của ta rất đói, muốn ăn thịt của ngươi, Lục Nguyên.

Người nói chuyện cũng là thế giới cảnh, đỉnh đầu hiện ra một hình sói đen vô cùng khổng lồ. Con sói đen này khác với sói bình thường, toàn thân bao bọc vảy đen, từng đợt khói đen xộc lên trời. Miệng sói đen nhễu nhão nước, đây là con sói ăn thịt người.

Còn có một người không lên tiếng nhưng đầu hiện ra không phải yêu thú mà là sâu, một loại sâu tỏa ánh sáng xanh, có vô số con ở trên đầu gã. Loại sâu này ở thời thượng cổ không ăn thiên trùng, sâu này trừ thiên địa là không ăn ra, mấy thứ khác đều ăn hết. Người ngưng luyện thành hồn phách ăn thiên trùng e rằng không phải hạng đơn giản.

Người Hoang Thú Môn phát ra tiếng cười quái dị.

Đối với chúng, Lục Nguyên là bữa ăn ngon tự đưa lên cửa.

Hơn nữa Lục Nguyên có tiếng là tuyệt thế thiên tài, một khi ăn tinh khí huyết thịt của hắn là sẽ khiến thực lực bọn chúng càng cường, đây là đạo lý của Hoang Thú Môn. Đương nhiên lấy bản tính của Hoang Thú Môn thì sẽ trước tiên hành hạ người gần chết mới ăn. Lục Nguyên nếu đã được gọi là thiên tài kiếm đạo thì càng phải làm như thế.

Cửu Thanh Sơn hét to:

- Lục Nguyên, chạy mau!

Lão không quen biết gì Lục Nguyên nhưng sớm nghe tiếng của hắn, giờ thấy hắn đến cứu mình thì rất cảm kích. Tuy nhiên! Lục Nguyên là hy vọng của Kiếm Môn, tuyệt đối không thể vì cứu bọn họ mà tiêu đời tại đây, lão cao giọng kêu hắn mau bỏ chạy.

- Đi hả? Đi đâu được? Không kịp rồi!

Hùng Chiến một cước đá bay Cửu Thanh Sơn.

*Ong ong ong!*

Dưỡng Ngô tiên kiếm run bần bật, Lục Nguyên nhẹ bắn ngón tay trên thân kiếm:

- Dưỡng Ngô, ta biết ngươi tác giận, nếu đã giận thì hôm nay cùng ta đại khai sát giới đi, khiến đám Hoang Thú Môn này biết cái gì gọi là trời cao đất rộng.

Dưỡng Ngô tiên kiếm là ôn hòa chính khí kiếm, rất ít tức giận, người cũng ôn hòa tùy ý rất ít giận.

Nhưng lúc này người giận, kiếm giận.

Giận đùng đùng, khi kiếm giận ngân nga thì tóc dài phiêu dật cũng bay lên.

Lục Nguyên ừng ực uống hớp rượu, đem còn dư phun thân kiếm.

Bình thường cơn giận có ai biết, bây giờ giận dữ rút kiếm hỏi.

Một luồng kiếm quang rực rỡ vung hướng đám người Thú Hồn Sơn. Trên Thú Hồn Sơn mấy chục người đấu một người, mặc dù Lục Nguyên có danh tiếng lớn, kiếm thuật diệu nhưng nghĩ đến mấy chục đấu một người thì vững bụng.

Lục Nguyên khẽ hừ lạnh, nói:

- Kiếm nhất, nhân sinh phồn hoa khai nhất quý!

Chỉ trong chớp mắt kiếm quang Lục Nguyên phát ra ánh sáng rực rỡ, thi triển hướng ba mươi người tấn công mình. Đó là kiếm quang rực rỡ cỡ nào chứ. Trong kiếm quang thấy thành trì phồn hoa, vô số ánh đen, vô số cảnh đẹp, thấy cả nam lẫn nữ, nhìn đến nhân sinh trăm dạng.

Một kiếm này dường như bao dung vạn vật! Vô tận phồn hoa.

Tất cả người ở trong kiếm quang đều ngây như phỗng ngơ ngác nhìn mọi thứ, ngẫu nhiên có không bị ngây ngốc muốn ngăn một kiếm nhưng kiếm quang quá mỹ lệ khiến người say mê!

Tuy nhiên, phồn hoa dù chỉ nở một mùa cũng phải nở trọn vẹn! Lúc này phồn hoa đã nở rộ, kiếm quang từ vô cùng mộng huyễn quay về bình thản, trong giây phút cuối ba mươi người Lục Nguyên bắn ra máu, hóa thành từng đóa huyết hoa xinh đẹp, tăng mỹ cảm cuối cùng cho phòn hoa một mùa.

Phồn hoa tận! Một mùa kết! Huyết hoa rơi!

Cái gọi là kiếm nhất, nhân sinh phồn hoa khai nhất quý, chính là như vậy đấy. Khiến người chìm trong kiếm quang của kiếm chiêu, nhìn thấy nhân sinh trăm dạng, cuối cùng chết dưới kiếm, là đạo lý khó mà giải thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.