Vậy chỉ có một nguyên nhân, do Lục Nguyên làm trò gì rồi. Bình thường
khiến đối thủ sinh ra loại phản ứng này chính là ảo thuật, nhưng Cửu
Thanh Sơn dụi mắt không thấy chút gì là ảo thuật cả. Cửu Thanh Sơn là
thế giới cảnh tam tầng, coi như khá ghê gớm, ánh mắt không tệ lắm, thế
mà bây giờ lão không biết đây là sao.
Đằng Bát Trung Tổ như thành đồ khờ, càng không biết có chuyện gì.
Kiếm quang xẹt qua, Đằng Bát Trung Tổ bị một kiếm giết chết.
Lục nguyên thu kiếm trở vào bao.
Đây chính là kiếm tam, vong trần.
Chiêu kiếm tam vong trần đương nhiên không phải lấy ảo thuật tổ thành, trong phù sinh nhược mộng thì có chút ít ảo thuật.
Chiêu kiếm tam vong trần thì sao? Đó là học theo Kiếm Vong Bia. Khi vô
số Vọng Trần Quang trùng kích vào người hắn, dưới tình huống như vậy mà
cuối cùng hắn thức tỉnh, không mất ký ức, kinh nghiệm này đúng là chuyện độc nhất vô nhị. Cho nên hắn dựa theo Vọng Trần Quang sáng tạo ra kiếm
tam.
Đánh với kiếm tam, nếu kéo dài sẽ dần mất trí nhớ.
Đương nhiên nếu không đánh thì rất nhanh tìm về ký ức. Tức là nói cần
phải hắn không ngừng vung kiếm với một người thì kẻ đó mới tạm thời mất
trí nhớ, không thể so với Vọng Trần Quang thật sự.
Nhưng dù có nhiều hạn chế như vậy thì cũng đã rất biên thái.
Đây chính là kiếm tam, vong trần.
Rốt cuộc kết thúc, chính mình tổng cộng sáng tạo sáu kiếm, đáng tiếc
chỉ dùng được ba kiếm, tức là kiếm nhất, nhân sinh phồn hoa khai nhất
quý, kiếm nhị, ức tình, kiếm tam, vong trần. Ba thức này có tác dụng đặc biệt riêng, tác dụng rất lớn, tiếc rằng không có cơ hội thử kiếm tứ,
không, kiếm ngũ, duy kiếm, kiếm lục, nhiếp thiên, thật là tiếc nuối.
Dưỡng Ngô tiên kiếm *keng* một tiếng trở vào vỏ.
Lục Nguyên nhún vai nói:
- Tốt rồi, kết thúc.
Đám Cửu Thanh Sơn còn không thể tin được.
- Những kiếm chiêu mới rồi là cấp diệt thế?
Lục Nguyên gật đầu.
- Có thể hỏi là từ đâu được kiếm chiêu cấp diệt thế không?
Cửu Thanh Sơn có chút kích động. Đối với một Vô Thượng Đại Giáo thì mỗi một bộ kiếm chiêu cấp diệt thế đều rất quan trọng, sao lão không kích
động cho được.
- Nếu không tiện trả lời thì xem như ta không hỏi.
Lẽ đương nhiên lão biết mình hỏi như vậy không ổn lắm, rất nhiều nhân
vật kinh tài tuyệt diễm có đủ kiểu đủ dạng kỳ ngộ, cũng chưa chắc thích
lộ ra ngoài.
Lục Nguyên tùy ý phất tay nói:
- Cũng không có gì phải giấu, trước đó không lâu ta tự mình sáng tạo.
- Cái gì!? Tự mình sáng tạo???
Cửu Thanh Sơn trợn trừng mắt líu lưỡi.
Lục Nguyên hời hợt đáp:
- A, đúng vậy, là tự sáng tạo.
Cửu Thanh Sơn rên rỉ, tự mình sáng tạo kiếm chiêu cấp diệt thế, chưa
đến cấp thiên tôn mà đã có năng lực sáng tạo kiếm chiêu cấp diệt thế ư?
Hơn nữa đáng giá rung động không chỉ có việc này.
Việc thứ hai
là mới rồi Đằng Bát Trung Tổ, thuộc năm hàng đầu trong Hoang Thú Môn,
cho dù Kiếm Diệt lão tổ lại đây cũng chưa chắc thắng được, vậy mà bị Lục Nguyên giết chết. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Bọn họ sớm nghe nói danh
tiếng của Lục Nguyên, nhưng chưa từng tưởng tượng hắn mạnh đến mức này.
Kiếm Môn chúng ta lại ra một người ghê gớm. Đám Cửu Thanh Sơn tinh thần phấn chấn, Kiếm Môn xuất hiện nhân vật kinh thế đối với họ đương nhiên
là tin tốt.
- Vậy thì quay về liên minh ba phái thôi.
Hai mươi người liền bay hướng liên minh ba phái, trên đường đi không bị
hai phái khác ở Địa Long Tinh ngăn cản. Hai thái thượng trưởng lão của
hai phía, Vô Song Môn Phó lão quỷ, Thiên Sơn Môn Hùng Bách Lý, hai thái
thượng trưởng lão danh chấn một phương trong đầu ngập sóng.
Lục Nguyên!
Lúc trước dù là Phó lão quỷ, Hùng Bách Lý hay những người khác đều cho
rằng một mình Lục Nguyên xông Thú Hồn Sơn là chết chắc rồi, tuyệt đối
không có một chút phần thắng.
Nhưng tiếp theo đám bọn họ trông thấy cái gì?
Lục Nguyên một kiếm ra tay, kiếm như phồn hoa nở rộ một mùa, sáng lạn như đời người. Một kiếm chém xuống diệt ba mươi người.
Tiếp theo Lục Nguyên lại ra vài kiếm, khiến Hùng Chiến bạo ngược thành cuồng chết trận dưới loại tình cảm bạo ngược.
Cuối cùng ngay cả Đằng Bát Trung Tổ cấp trung tổ cũng ra mặt, người như vậy ra tay thật là kinh thiên động địa, bởi vì đây dù gì là nhân vật
cấp trung tổ. Theo lý thì người cấp trung tổ muốn đối phó Lục Nguyên dễ
như húp cháo, nhưng kết quả là gì? Đằng Bát Trung Tổ cũng bị Lục Nguyên
giết, hơn nữa hắn dùng tới dùng lui chỉ một chiêu chứ chưa tới hai
chiêu. Cuối cùng Đằng Bát Trung Tổ thua rất là quái.
Chiến tích đáng sợ như vậy khiến Phó lão quỷ kinh sợ, Vô Song Môn Phó gia đã kết thù với một kẻ địch đáng sợ.
Bên cạnh Phó lão quỷ, một người Vô Song Môn hỏi:
- Phó thái thượng trưởng lão, chúng ta có cần đuổi theo giết Lục Nguyên không? Không lẽ để mặc cho Lục Nguyên và mấy người Kiếm Môn chạy thoát?
Phó lão quỷ cốc đầu tên kia, mắng:
- Là ngươi não tàn hay là ta não tàn? Ngay cả Đằng Bát Trung Tổ còn
bỗng dưng thua trong tay Lục Nguyên, ta đi ra có mấy phần thắng chứ?
Đúng vậy, đám Vô Song Môn Phó lão quỷ và người Thiên Sơn Môn không phải không muốn ngăn Lục Nguyên mà là không dám.
Lục Nguyên đánh trận chiến này thật là quá bá khí, bá khí đến khiến chúng câm nín, sợ ngăn lại hắn sẽ chết dưới kiếm của hắn.
Lục Nguyên vừa rồi ra ba chiêu kiếm khác nhau, để lại ấn tượng quá sâu cho Vô Song Môn Phó lão quỷ, Thiên Sơn Môn Hùng Bách Lý.
Bên liên minh ba phái, Thiên Thủy Môn và Ngự Hỏa Môn tập trung tinh
thần chuẩn bị, không dám đi Địa Long Tinh giúp Lục Nguyên vì nếu đi thì
tương đương nhảy vào trong túi Thiên Sơn Môn, Vô Song Môn. Họ chỉ là tập trung tinh thần chuẩn bị, khiến Thiên Sơn Môn và Vô Song Môn không dám
hành động.
Đây là điều duy nhất có thể giúp Lục Nguyên.
Nhưng Lục Nguyên một người đi Thú Hồn Sơn, không chết mới là lạ.
Thiên Thủy Môn Cơ Thiên Vũ nhìn đồng hồ cát bên cạnh, nói:
- Đã lâu như vậy, chắc Lục Nguyên bị giết hay bị bắt rồi.
Bên kia Ngự Hỏa Môn Chúc Viêm gật đầu nói:
- Không phải chúng ta không giúp Lục Nguyên mà là không có cách nào.
Thôi, chúng ta truyền tin cho Kiếm Môn đi, nói là Lục Nguyên có khả năng bị bắt hoặc bị giết, xem bên Kiếm Môn có phản ứng gì không. Dù gì Lục
Nguyên là nhân vật quan trọng của Kiếm Môn, không phải người bình
thường.
Cơ Thiên Vũ và Chúc Viêm thảo luận nên xử lý chuyện này thế nào thì bỗng xảy ra ngoài ý muốn.
Trên Địa Long Tinh thường hay có sương mù.
Sương che tinh thần người bất động.
Hai phái Thiên Thủy Môn và Ngự Hỏa Môn đều đứng không nhúc nhích, khí
thế hùng hồn. Họ sợ Thiên Sơn Môn, Vô Song Môn, Hoang Thú Môn thừa dịp
đánh tới.
Trong sương mù lờ mờ có bóng người.
Chắc không phải đối thủ sắp đánh tới chứ?
Cơ Thiên Vũ và Chúc Viêm nghiêm túc lên, nếu đối thủ đánh tới thì là
đại chiến. Bây giờ phe địch có lực lượng ba môn phái, còn bên mình thiếu đi Kiếm Môn chỉ còn lực lượng hai môn phái. Nay có thể nói phe mình ở
vào thế yếu.
Bóng người trong sương ngày càng nhiều, rõ ràng không phải một người.
Lục Nguyên đi một mình, giờ không phải một người từ trong sương đi ra,
vậy xem ra là đối thủ người Hoang Thú Môn, Thiên Sơn Môn, Vô Song Môn
rồi.
Chúc Viêm quát to:
- Địch tập! Cẩn thận! Nghe lệnh lập tức ra tay!