Hai năm nay, những thế lực này không biết khiến Lý Phóng và Lý gia sơn trang chịu khổ bao nhiêu lần, chiếm gần một nửa Tượng Sơn khoáng động. Hiện nay những thế lực này đều rơi vào tay lão, thật là quá sướng. Mấy tu tiên giả Lý gia sơn trang khác cũng vui vẻ chạy ra.
Nhưng rồi họ lập tức ủ rũ, không có cách nào, Lý gia sơn trang là có nhà tù nhưng không nhiều đến thế. Lần này thiếu chủ một hơi bắt giam gần hai trăm tu tiên giả, ở đâu ra nhiều nhà tù như vậy? Còn về việc xây nhà tù mới, muốn giam giữ tu tiên giả thì cần lấy tài liệu đặc biệt chế tạo, không phải nói muốn xây là có thể lập tức xây đi ra.
Thật lâu rồi, đó giờ không nghĩ đến có ngày Lý gia sơn trang bắt kẻ địch đến không đủ tù giam.
Nhưng hiển nhiên loại buồn rầu này là vui quá hóa buồn.
Lý gia sơn trang trên dưới đều hy vọng có nhiều buồn rầu như vậy một chút.
……….
Bây giờ trên dưới Lý gia sơn trang vô cùng bận rộn, người rảnh nhất chắc chỉ có một.
Không chút nghi ngờ, người này chính là Lục Nguyên.
Đánh nhau coi như vui, nhưng công tác đánh xong bắt giữ kẻ địch chiến bại thì rất là không thú vị. Loại công tác rắc rối đến cực điểm này vẫn nên đẩy cho Lý Phóng đi làm, mà coi bộ dáng Lý Phóng thì rất thích làm đấy chứ.
Dưỡng Ngô kiếm và Trường Hồng kiếm sớm quay về vỏ, hiện nay hắn nắm trong tay là hồ lô rượu.
Đó là hồ lô rượu màu vàng nhạt, bị cầm đến có vết hằn.
Kỳ thực bàn về chứa số lượng rượu thì các loại túi da chứa được nhiều rượu nhất. Một hồ lô rượu cho dù lớn mấy thì chứa rượu chỉ chừng vài cân, không sánh bằng số lượng túi rượu chứa được. Nhưng túi da trâu làm sao có xúc cảm bằng hồ lô rượu, nắm trong tay sao thoải mái bằng hồ lô rượu.
Rót một ngụm rượu, rượu vào cổ họng cảm giác hơi lạnh, thêm vào vị nồng, thật thoải mái.
Sống trên đời vốn nên như vậy.
So sánh đánh giết thì uống rượu nhàn nhã thoải mái hơn.
Tất nhiên đánh giết cũng là tất yếu. Sinh tồn trên thế giới này có khi phải lộ ra vũ lực cường đại. Nhưng không thể vì cần chém giết, đánh nhau mà đặt tâm điểm sinh hoạt vào chém giết được.
Là mình hưởng thụ cuộc sống chứ không phải để cuộc sống hưởng thụ mình.
Chỉ uống rượu đã rất thú vị, nhưng có đồ nhắm thì càng tuyệt. Khi Lục Nguyên đi tới nhà bếp thì phát hiện bên trong không có ai, ngay cả người trong nhà bếp cũng bị kêu đi hỗ trợ. Lần này phải bắt giữ phạm nhân quá nhiều, trên dưới Lý gia sơn trang bận muốn chết, kết quả là nhà bếp không một bóng người.
May là dù không có người nhưng nguyên liệu đều đầy đủ.
Tự mình làm việc, cơm no áo ấm thôi.
Tài nấu bếp của hắn không tệ, trước khi trở thành tông sư kiếm thuật thì ước mơ của hắn chính là thành siêu đầu bếp.
Có khi Lục Nguyên cảm thấy mình thật đáng thương, tại sao mọi người đều chú ý kiếm thuật của mình siêu đẳng, trừ hai tên ăn hàng Diệp Phương, Diệp Viên ra thì không còn ai thưởng thức tài nấu ăn siêu tuyệt của hắn nữa.
Bình thường nguyên liệu không thể dùng cái đầu, nhưng cũng có ngoại lệ, ví dụ như đầu cá.
Đầu cá đóa tiêu là một món không tệ lắm.
Món này khâu quan trọng nhất là phải trừ đi mùi tanh. Trước tiên dùng ít muối và rượu gia vị ngâm một đoạn thời gian, rắc gừng xắt lát mỏng. Thứ hai là rưới dầu, dùng dầu nấu sôi lên rót vào cây ớt, các loại gia vị, món này chủ yếu cay và nhiều dầu.
Món này màu đỏ rực rỡ, mùi đậm, thịt mềm mại. Đầu cá mềm mịn, mỡ nhưng không ngán, tươi mới nóng cay.
Rốt cuộc làm xong món đầu cá đóa tiêu, nhìn chén sứ thanh hoa to lớn chứa đầu cá đóa tiêu, đầu cá tươi mới ớt đỏ rực, khiến hắn bất giác nuốt nước miếng.
Khẩu vị của hắn rất thích cay, là cay.
Nhưng cay về cay, chỉ cần ăn sướng miện gthì tốt rồi.
Hắn bưng đĩa đầu cá đóa tiêu đến tiểu viện, trong sân dưới vài gốc cây trúc có một cái bàn đá xanh, bốn cái ghế đá. Hắn ngồi trên ghế đá xanh, nhấm nháp món này.
Một hớp rượu lại một miếng đồ ăn.
Kêu làm thần tiên cũng không đổi.
Cứ như vậy ngon lành thưởng thức món ngon thế này, uống vài hớp rượu, vô cùng sung sướng.
Hai bên rừng trúc nhấp nhoáng, hồ nước trong viện chậm rãi chảy xuôi.
Lúc này Lý Phóng vội vàng đi tới nói:
- Thiếu chủ, thiếu chủ!
Lục Nguyên không vội đáp lời mà trước tiên nuốt xuống ngụm rượu, rồi mới lên tiếng:
- Có chuyện gì?
Cái tên này chẳng phải đang rầu nhà tù không đủ dùng ư? Sao bây giờ có rảnh tìm mình?
Lý Phóng nói:
- Thiếu chủ, bây giờ chúng ta nên làm sao? Có nên nhân dịp này bắt chẹt thủ lĩnh mười mấy phương không?
Lý Phóng vừa thốt lời mới phát hiện mình không còn là ông lão nghiêm túc, trước kia lão đâu có thói quen nhân lúc cháy nhà hôi của thế này.
Không thể không thừa nhận, lần trước gặp thiếu chủ hốt Tôn Thiên Cương một mớ thật là sướng muốn chết, lần này nhiều con tin rơi vào tay nên lão bất giác lại nghĩ đến. Lão vốn nên là một ông lão nghiêm túc, giới thuật mới đúng.
Lý Phóng phát hiện hình tượng xưa kia cách mình ngày càng xa.
Lục Nguyên gắp một miếng cá, nói:
- Không, lần này chúng ta không thể làm gì họ. Mọi người cùng là tu tiên giả, sao có thể cứ ăn bớt qua lại, thế này không hài hòa chút nào.
Lý Phóng ngẩn ra. Úi dà, thiếu chủ đổi tính rồi? Sao tự dưng biến chính nghĩa dữ vậy?
Lục Nguyên trầm giọng nói:
- Tông Lão Hội, quản lý tất cả tranh chấp giữa tiên môn tu tiên giới, tất nhiên là không thể can thiệp nội chính nội bộ một tiên môn. Tu tiên giới Đại Tấn quốc cơ bản lấy năm đại tiên môn làm chủ. Nhân viên Tông Lão Hội cơ bản lấy người trong năm đại tiên môn làm chủ.
- Nay có lần tranh chấp này, hãy để ta nghĩ xem. Ngàn năm thế gia Vương gia có quan hệ hoàng thất với hoàng tộc Đại Tấn. Môn phái tu tiên trung đẳng hậu thuẫn Tiền gia, thêm vào bảy, tám thế lực khác, những người này trong Tông Lão Hội, so với năm đại tiên môn thì kém cực xa, thế mà họ dám gan to bằng trời chủ động tấn công Lý gia sơn trang một hệ với Hoa Sơn tiên môn, loại lỗi lầm này không thể tha thứ.
- Nếu họ không rơi vào tay chúng ta, dựa vào thế lực Thanh Thành tiên môn và thế lực khác còn có thể cãi cọ với Tông Lão Hội, nhưng hiện nay rõ ràng là không thể.
Lục Nguyên cười cười:
- Dựa vào loại lỗi lầm này, những thế lực của họ toàn bộ bị trục xuất khỏi Đông Đạo phủ cũng là bình thường. Mấy người như Hoàng Phong Ba, Tiền Lãnh, Vương Hoành Đồ bị nhốt trong thiên lao Hoa Sơn tiên môn giam giữ mấy trăm năm đến khi họ kết thúc tuổi thọ cũng không có gì lạ.
- Vậy nên, lần này chúng ta không làm gì hết.
Lục Nguyên nghiêm mặt nói:
- Khoáng sản vùng Đông Đạo phủ này chúng ta nuốt hết.
Lý Phóng bất giác rơi lệ đầy mặt. Vốn lão bây giờ đã biến không tính nghiêm túc bao nhiêu, muốn hốt một mớ đám người bị bắt, ai mà ngờ thiếu chủ còn ác hơn, còn siêu hơn, trực tiếp đem việc này đưa lên trên Tông Lão Hội. Dựa theo quy tắc cuộc chơi của Tông Lão Hội, chiếm hết khoáng sản Đông Đạo phủ vùng này.
Lý Phóng hỏi:
- Vậy Tôn gia sơn trang có Thanh Thành tiên môn hậu thuẫn thì sao?
- Tôn gia sơn trang à, việc này cứ để mặt trên tính đi.