Kiếm Như Hải nói:
- Không bằng bây giờ thử đi Tháp Nguyên Tố một
lần, nhưng người bình thường trước khi đi Tháp Nguyên Tố sẽ làm nhiều
chuẩn bị mà ngươi thì hiện nay không có chuẩn bị gì cả.
- Đi thì đi.
Lục Nguyên nhún vai nói:
- Không có chuẩn bị cũng đi, ta không đợi được mười năm sau.
Người bình thường tất nhiên có thể chờ mười năm nhưng mình thì khác.
Ước chiến với Kiếm Chi Tử còn cách năm năm.
Nếu lại đợi mười năm mới thăng lên thế giới cảnh tứ tầng thì đại biểu mình thua, vậy nên không thể bỏ qua cơ hội này.
Lục Nguyên hỏi:
- Tháp Nguyên Tố nằm ở đâu?
Kiếm Như Hải đáp:
- Thân phận ngọc bài của ngươi đâu rồi?
Bắt đầu từ thế giới hỏa sơn có một thân phận ngọc bài đại biểu thân
phận cá nhân. Lục Nguyên lấy ra thân phận ngọc bài, Kiếm Như Hải đánh
một luồng sáng vào trong ngọc bài. Lục Nguyên dùng thần thức tiến vào,
liền phát hiện chỗ Tháp Nguyên Tố. Không ngờ Tháp Nguyên Tố cách thế
giới hỏa sơn không mấy xa, khá gần.
Thật ra chuyện cũng đơn giản, Tháp Nguyên Tố và thế giới hỏa sơn đều là chỗ giao giới ngũ đại cổ văn minh.
Trong thân phận ngọc bài có bản đồ trung ương thiên triều vô cùng khổng lồ, đường lớn đa số có tiêu chí, văn minh nào nằm ở đâu, môn phái nào
đứng đâu đều đánh dấu ra hết. Nơi giống thế giới hỏa sơn, Tháp Nguyên Tố đều là loại chỉ cần điểm sáng liền thấy ra ngay.
Trên thân phận ngọc bài còn có đía điểm mình đi qua, tất cả điểm sáng trên bản đồ, dễ nhìn.
Thân phận ngọc bài là một thứ tốt, không biết do vị nào phát minh ra.
Giới thiệu xong tất cả, Kiếm Như Hải nhún vai nói:
- Bây giờ đã không có gì dạy cho ngươi.
Hiện tại Kiếm Như Hải đúng là không có gì dạy cho Lục Nguyên được nữa.
Lục Nguyên trưởng thành qua nhanh, mỗi lần Kiếm Như Hải trông thấy ánh
sáng trưởng thành của hắn sẽ khó tránh khỏi tán thán.
Tiếp theo phải ở lại Địa Long Tinh một đoạn thời gian. Trong khoảng thời gian này Lục
Nguyên lại luyện phù sinh nhược mộng, trừ điều đó ra thì là uống rượu
ngủ, hiếm khi nhàn nhã như vậy.
Trong mười lăm ngày này hắn nuôi dưỡng tinh thần tràn đây.
Rốt cuộc đến ngày thứ mười lăm, sương mù trên đỉnh đầu đã bị Cơ Thiên Vũ thu gom hết.
Kiếm Môn, Thiên Thủy Môn, Ngự Hỏa Môn đã tới lúc thay ban.
Kiếm Môn, Thiên Thủy Môn, Ngự Hỏa Môn, cấp trên đám người này đều biết
Địa Long Tinh kinh biến, trải qua một trận có thể hình dung là thay đổi
bất ngờ, khá là hài kịch. Cho nên thay ban một là để cho bọn họ nghỉ
ngơi, hai là bởi vì tới lúc Tháp Nguyên Tố mở ra.
Đừng quên ba người Cửu Thanh Sơn, Chúc Viêm, Cơ Thiên Vũ đều là thế giới cảnh tam tầng.
Thật ra ba người họ mấy trăm năm trước đã là thế giới cảnh tam tầng
nhưng cứ cảm giác không chuẩn bị tốt, giờ thì đã sẵn sàng, chuẩn bị thử
đi Tháp Nguyên Tố liều một lần.
Lục Nguyên nghe vậy ngây ra, hỏi:
- Cái gì? Các người cũng đi Tháp Nguyên Tố?
- Ngươi đi Tháp Nguyên Tố luôn? Chẳng phải bình thường cần chuẩn bị lâu lắm sao? Tháp Nguyên Tố là cả đời chỉ vào một lần.
Hiển nhiên Chúc Viêm rất giật mình, cái gọi là chuẩn bị bao gồm một
đống sách vở xem vật chất cấu thành, biết rốt cuộc cái gì là vật chất
rồi các thứ linh tinh khác.
Lục Nguyên không mấy để ý nói:
- A, ta trực tiếp đi, không chuẩn bị.
Thật ra hắn muốn chuẩn bị nhưng như vậy là chờ mười năm sau nữa, hắn không có thời gian.
Giọng Cơ Thiên Vũ dịu dàng dễ nghe nói:
- Vậy đi chung đi.
- Cũng tốt, cùng nhau đi thôi.
Bốn người Lục Nguyên, Cơ Thiên Vũ, Chúc Viêm, Cửu Thanh Sơn mặc dù tuổi khác nhau, môn phái xuất thân cũng khác nhưng dù gì cùng nhau đối mặt
chiến đấu với Cơ Thiên Vũ cho nên xem như là chiến hữu, vì vậy định đi
chung.
Khi người Kiếm Môn, Thiên Thủy Môn, Ngự Hỏa Môn đến thay ba,
bốn người Lục Nguyên lên đường. Chuyến này xuất phát ngồi là Bạch Băng
thuyền của Cơ Thiên Vũ. Chiếc Bạch Băng thuyền do băng khí tổ thành,
nhưng không hề thấy lạnh. Chiếc thuyền xa hoa, trong thuyền thứ gì cũng
tinh xảo.
Lúc bay hướng Tháp Nguyên Tố, bốn người giao lưu chút tâm
đắc, trong quá trình trao đổi thì đám Cơ Thiên Vũ, Chúc Viêm, Cửu Thanh
Sơn thế mới phát hiện mặc dù Lục Nguyên kiếm thuật tinh tuyệt nhưng mặt
khác như pháp lực, trận pháp, phù chú, cổ trùng thì tệ vô cùng, không
biết gì cả. Bình thường người thế giới cảnh nhiều ít biết chút chút, chỉ mình Lục Nguyên là hoàn toàn mù mờ.
Nhưng nghĩ lại thì Lục Nguyên không học gì cả, không biết gì cả, tập trung học kiếm mới khiến kiếm có trình độ như bây giờ.
Đây cũng là tài năng!
Bạch Băng thuyền bay trên trung ương thiên triều, một đường đi qua
không ít chỗ, rốt cuộc đến gần Tháp Nguyên Tố. Đến gần Tháp Nguyên Tố
thì thấy chóp một tòa tháp to cao cao, dường như kiếm nhọn đâm phá khung trời, cao cao đứng thẳng. Bên cạnh Tháp Nguyên Tố có vô số cấm pháp bao vây.
Lục Nguyên đứng trên Bạch Băng thuyền nhìn xuống dươis, chỉ
thấy Tháp Nguyên Tố có một tòa thành trì, đến cạnh thành trì thì phát
hiện chỗ này chỉ có một cửa cho phép người vào, những thứ khác đều là
cấm pháp. Cấp pháp nơi này e rằng tới ngàn vạn tầng, thậm chí là hàng ức vạn tầng.
Cửu Thanh Sơn nói:
- Muốn tiến vào Tháp Nguyên Tố thì phải trước vào Nguyên Tố thành. Chỉ có xuất thân trong sạch, không bị
ngũ đại cổ văn minh truy nã mới được vào đây.
Đối với quy tắc này
thì Lục Nguyên không sợ, mặc dù thái cổ văn minh hận hắn không chết
nhưng không hề bị ngũ đại cổ văn minh truy nã, dù giản chi văn minh phát lệnh truy sát hắn thì chỉ là âm thầm làm, không bày ra ngoài mặt.
Người đến Tháp Nguyên Tố có không ít, ai nấy xếp hàng chờ kiểm tra tiến vào cửa thành.
Rốt cuộc đến lượt bốn người Lục Nguyên, người thứ nhất nhận kiểm tra là Cơ Thiên Vũ.
- Thiên Thủy Môn Cơ Thiên Vũ.
- Ngự Hỏa Môn Chúc Viêm.
- Kiếm Môn Cửu Thanh Sơn.
Lúc ba người trước báo danh chưa gây nên chấn động gì, mặc dù ba người
là thế giới cảnh tam tầng nhưng danh tiếng không lớn lắm. Ở trung ương
thiên triều có quá nhiều thế giới cảnh tam tầng, chỉ người cấp thiên tôn mới nổi tiếng như cồn.
- Kiếm Môn Lục Nguyên.
Khi hắn báo ra cái tên thì người kiểm tra nhìn Lục Nguyên, nói:
- Ngươi là Lục Nguyên?
Lục Nguyên gật đầu đáp:
- Đúng vậy, ta là Lục Nguyên.
- Thật sự là Lục Nguyên!
Người kiểm tra liền lấy ra một trang giấy và cây bút, nói:
- Con gái ta là người hâm mộ ngươi, có thể ký tên cho ta không?
Vậy mà cũng được? Đây là lần đầu tiên Lục Nguyên đụng phải người muốn
mình ký tên, hắn cầm bút xoẹt xoẹt ký. Lúc Lục Nguyên ký tên phát hiện
người xung quanh đánh giá mình, dù là xếp đằng trước hay mặt sau đều
nhìn chằm chằm.
- Người đó chính là Lục Nguyên kìa?
- Nghe nói hắn chưa đến một trăm tuổi!
- Trẻ vậy à?
- Hắn trẻ thế mà tới thế giới cảnh tam tầng rồi?
- Người ta là thiên tài hiếm có, không được à?
Một người than thở:
- Ài, đúng là cùng người không cùng số mạng, lúc ta một trăm tuổi còn ở đại đạo cảnh. Lục Nguyên chưa đến một trăm tuổi đã tới thế giới cảnh
tam tầng, so sánh với hắn ta cảm thấy mình giống con chó ấy.
Một người khác nói:
- Hừ, ngươi một trăm tuổi lăn lộn ở đại đạo cảnh, ta từ nước ngoài đến, có biết lúc một trăm tuổi ta là đẳng cấp gì không? Cho ngươi hay, là
luyện thể kỳ.