Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 1288: Chương 1288: Thiên Hồn pháp sư (2)




Vốn dưới tình huống bình thường thì Lục Nguyên phải tập kích Thiên Hồn Pháp Sư, dùng tuyệt sát nhất kiếm chỉ cần khoảng cách gần, đối phương sơ sẩy là tuyệt sát tuyệt trung. Nhưng lần này ra ngoài ý muốn, làm như Thiên Hồn Pháp Sư sớm biết Lục Nguyên đến, ngược lại mượn cơ hội tổn thương hắn. Nếu không phải Lục Nguyên phản ứng nhanh thì đã bị trọng thương rồi.

Thật ra đấy là do đặc tính của Thiên Hồn Pháp Sư.

Không ai có thể tập kích Thiên Hồn Pháp Sư được cả!

Thiên Hồn Pháp Sư! Lão có Thiên Hồn Lực Tràng, ở trong đó lão phóng ra mấy vạn linh hồn, trong ngàn dặm tất cả thuật ẩn núp đều không thể lừa gạt lão.

Gần như không một ai tập kích được gã, trừ phi có ảm hiểu về linh hồn pháp thuật.

Lục Nguyên rõ ràng không biết cái gì về Hồn Phách pháp Thuật cả, vậy nên mới sớm bị lộ ra.

Tiếp thoe là trận đánh vất vả.

Thiên Hồn Pháp Sư và Lục Nguyên mặt đối mặt chiến đấu.

*Đinh!*

Dưỡng Ngô tiên kiếm ở trên không trung chém, kiếm quang bức hướng Thiên Hồn Pháp Sư. Thiên Hồn Pháp Sư lòng thầm giật mình, kiếm thuật của Lục Nguyên thật là huyền bí, một kiếm này vài chục vạn linh hồn thủ vệ của lão cảm giác được khủng bố như tùy thời trong nguy hiểm vậy.

Lục Nguyên cũng cảm giác được Thiên Hồn Pháp Sư không uổng là cường giả xếp thứ hai mươi bảy. Thật ra thì Thiên Bảng có vấn đề cấp bậc, mười hàng đầu là đẳng cấp cao nhất, từ mười một đrến hai mươi là một cấp, từ hai mươi mốt đến ba mươi là cấp khác, từ ba mươi mốt đến bốn mươi lại là cấp khác nữa. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com

Vậy nên lúc trước Lục Nguyên giết chết Huyết Liệp Nhân Phương Đồ, Tư Đồ Quỷ Bí là thực lực kém một đẳng cấp. Lục Nguyên dưới tình huống bị thương nhẹ đánh với Thiên Hồn Pháp Sư kịch liệt ngoài ý muốn, là trận chiến kéo dài.

Thiên Hồn Pháp Sư và Lục Nguyên không ngừng đối đầu, trên thân hai người đều bị thương. Hai người đánh đến mấy trăm chiêu, áo xanh của Lục Nguyên dính máu, ở trong khói đen không thấy được nhưng chắc chắn bị thương. Lục Nguyên không thèm để ý, tiếp tục xuất kiếm!

Một kiếm theo sát một kiếm đánh ra! Đây là thời gian so về đấu chí.

Đương nhiên Thiên Hồn Pháp Sư là cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng nổi danh đã lâu, bàn về ý chí chiến đấu thì không kém gì Lục Nguyên, hai người tiếp tục so đấu, đã gần ngàn chiêu rồi.

Đánh thật kịch liệt! Đã lâu rồi Lục Nguyên không đánh trận chiến kịch liệt dữ vậy.

Bây giờ Lục Nguyên dùng hết tuyệt chiêu ra ngoài, cái gì kiếm thất tiểu kiếm giới kiếm bát vạn kiếm quy nhất, toàn bộ dùng hết.

Bởi vì đã lâu không có kịch chiến giống như vậy, lúc này nổi lên hứng thú đem tất cả kiếm chiêu học đwjc dùng hết ra. Vô số kiếm chiêu hiện ra trong kiếm quang của Lục Nguyên, từng chiêu từng chiêu thiên mã hành không, sử dụng xuất thần nhập hóa, rất nhiều chiêu so với người sáng tạo ra kiếm chiêu mạnh hơn rất nhiều lần, căn bản là không cùng cấp bậc.

- Kiếm và ta cùng vong, ta với kiếm xưng hùng!

Tiếp tục đụng độ!

Sau mấy trăm chiêu, lại là một kiếm.

Một kiếm qua đi, Lục Nguyên cất kiếm trở vào bao. Bây giờ còn trong trạng thái kịch chiến, Lục Nguyên cất kiếm vào bao làm cái gì?

Bùm! Thiên Hồn Pháp Sư đột nhiên ngã trên trời.

Lục Nguyên thở phào một hơi, áo xanh trên người đẫm máu.

Thắng! Rốt cuộc thắng!

Cuộc chiến với Thiên Hồn Pháp Sư cuối cùng kết thúc.

Trận chiến này là từng chút một cắt đi ưu thế của Thiên Hồn Pháp Sư, khiến mình từng bước chiếm ưu thế, dùng hơn một ngàn chiêu mới buộc lão vào đường cùng. Thiên Hồn Pháp Sư không có gì phải buồn bực cả, lão hơn một ngàn chiêu từng chút một bị Lục Nguyên buộc đến vực sâu, không thấy cơ hội phản kích.

Thật ra thì Thiên Hồn Pháp Sư và Lục Nguyên thực lực cách biệt rất nhỏ, chính vì cách biệt nhỏ nên mới mất hơn một ngàn chiêu.

Đương nhiên kình đấu với Thiên Hồn Pháp Sư lâu vậy là do ban đầu có bị chút vết thương nhỏ, đây cũng là tại sao Lục Nguyên cho rằng thực lực cách biệt rất nhỏ với Thiên Hồn Pháp Sư. Bây giờ cực hạn của mình khoảng hơn hai mươi người Thiên Bảng, nếu là mười mấy thì chịu không nổi.

Nhưng mình không cần lại săn giết cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng nữa, bởi vì đã gom đủ văn minh mảnh vỡ rồi. Lại nói mình giết ba người, Phương Đồ ngoại hiệu là Huyết Liệp Nhân, Tư Đồ Quỷ Bí giết người mất nhân tính, Thiên Hồn Pháp Sư lấy hồn phách luyện công, kẻ nào mà chẳng là thức cực kỳ ác độc, vậy nên có giết cũng không thấy gánh nặng tâm lý.

Giơ lên văn minh mảnh vỡ trong tay, thông qua dung luyện hòa vào văn minh chi bàn của mình.

Trong thần hồn của mình văn minh chi bàn đang hấp thu văn minh mảnh vỡ cuối cùng hiện ra trạng thái tràn đầy.

Văn minh chi bàn hoàn thành ngưng luyện.

Văn minh chi bàn ngưng luyện xong rồi thì Lục Nguyên cảm giác lực lượng xảy ra biến đỏi cực kỳ lớn khiến sức mạnh càng cường hơn nữa.

Đúng rồi, suýt nữa quên một việc, Nho Chi phó chủ văn minh từng dặn mình rằng một khi ngưng luyện xong rồi văn minh chi bàn thì hãy mở trúc bạch gã để lại. Bây giờ mình ngưng luyện xong rồi văn minh chi bàn, cũng là là lúc mở ra trúc bạch Nho Chi phó chủ văn minh để lại. Tay vạch hư không, trong tay xuất hiện một quyển trúc bạch. Mở nó ra, thấy bên trong có nội dung như sau.

[Lục Nguyên, khi ngươi mở phần trúc bạch này thì xem ra là đã thành công ngưng luyện văn minh chi bàn, có thể chính thức bước lên đoạn đường cuối cùng văn minh chi đạo. Thật ra thì đoạn đường này trước khi văn minh chi bàn tu luyện cũng được, nhưng không có hiệu quả tốt bằng văn minh chi bàn tràn đầy rồi luyện thôi.]

[Bây giờ ngươi muốn xông văn minh cảnh, thành tựu phó chủ văn minh thì có ba cách.]

[Cách thứ nhất là ngưng luyện văn minh chi đạo. Cái gì gọi là văn minh chi đạo? Văn minh chi đạo của chủ pháp cổ văn minh là pháp thuật vô nhai. Văn minh chi đạo của ta là nho chưởng chính khí. Văn minh chi đạo của Tam Thư phó chủ văn minh là lấy thư tịch truyền thiên hạ. Cái gọi là văn minh chi đạo tức là tín niệm của chính ngươi, đem tín niệm hóa thành văn minh là được. Một khi thật sự biến tín niệm thành văn minh liền có thể ngưng luyện ra văn minh chi đạo, thành tựu phó chủ văn minh.]

[Cách thứ hai là tìm thi thể của chủ văn minh hoặc phó chủ văn minh, liền có thể thành tựu phó chủ văn minh. Nhưng mà thi thể phó chủ văn minh rất khó tìm, e rằng không thấy được đâu.]

[Cách thứ ba tức là được đến văn minh chủng tử. Văn minh chủng tử là hy vọng của văn minh, mỗi một văn minh mặc kệ là bao nhiêu kỷ nguyên thì văn minh chủng tử chỉ có một cái mà thôi, không khả năng xuất hiện nhiều cái. Dù có nhiều kỷ nguyên hơn cũng sẽ không thay đổi được điều đó. Cùng lúc đó văn minh chủng tử từ khi sáng lập văn minh thì cần một kỷ nguyên mới thành công bồi dưỡng ra. Nếu có một văn minh chịu truyền văn minh chủng tử cho ngươi thì ngươi liền có thể trở thành phó chủ văn minh. Nhưng mà văn minh chủng tử rất hiếm có, cơ bản đã dùng hết rồi.]

[Đây chính là ba cách hiện nay của ngươi.]

Lòng Lục Nguyên rung động, cách thứ hai cần có thi thể cấp văn minh, cách thứ ba cần có văn minh chủng tử, xem ra mình tạm thời không thể thực hiện được. Dù sao mình không thể tìm được thi thể cấp văn minh, cũng không có văn minh chủng tử, vậy là chỉ có cách tu luyện văn minh chi đạo rồi.

Văn minh chi đạo của chủ pháp cổ văn minh là pháp thuật vô nhai. Văn minh chi đạo của Nho Chi phó chủ văn minh là nho chưởng chính khí.

Vậy thì văn minh chi đạo của mình là cái gì nhỉ?

Lục Nguyên chìm trong suy tư.

Văn minh chi đạo không phải tùy tiện chọn được, không thể tùy ý quyết định.

Rượu, kiếm, lười, chính.

Đây chắc là bốn chữ mà mình để ý nhất.

Đời không có rượu, gia không chịu nổi.

Kiếm đã khắc và trong xương.

Lười thì mặc dù khoảng thời gian ở trung ương thiên triều vì đủ thứ chuyện, đủ loại áp lực mà gần nhất biểu hiện khá chăm chỉ nhưng trong xương cốt chỉ cần có rảnh liền muốn nghỉ ngơi, mình thật sự lười tận xương tủy.

Chính, cũng rất đơn giản, chịu giáo dục từ Lý Nguyên Bạch, nhìn thấy Nho Chi phó chủ văn minh bi tráng chính khí lại có chính tự ở trong người, cho nên chữ chính không thể thoát khỏi, tiên hiệp tiên hiệp, vừa tiên vừa hiệp.

Vậy nên bốn chữ này là mình không thể dứt bỏ nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.